Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 113. Thiên phú Thất kinh

Chương 113. Thiên phú Thất kinh


Cái này có hơi lãng phí thời gian, đến trình độ cao hơn, tới một mức độ nào đó cũng sẽ lộ ra sự thật rằng hắn không phải là một thiên tài…
Không thể thực hiện được!
Một khi đã như vậy thì dùng công đức để học thuộc?
Nhưng mà…
Cái này chắc là rất có giá trị?
Nhiệm vụ trước của Phương Thốn đã kiếm được hơn 10.000 công đức, nhưng phải làm thế nào để sử dụng nó?
Nếu mỗi ngày dùng một trăm công đức để luyện hóa, thì 10.000 công đức đó cũng đủ để bản thân hắn dùng trong ba năm.
Nhưng nếu dùng nó để học thuộc Thất kinh thì thậm chí còn không đủ để học thuộc hết cả bảy bộ kinh.
Kiếm được công đức cũng không phải để sử dụng như vậy…
Vì vậy, Phương Thốn quyết định cứ từ từ mà gặm, đi ăn trước đã!
Nghĩ như vậy, mấy ngày đầu ở chỗ Lam Sương tiên sinh cũng không khác gì ở chỗ Linh Tú giáo viên, đều chỉ là ôm Thất kinh mà gặm, khác biệt duy nhất là ở chỗ không ai cầm Thất kinh hay các loại bút ký đến uy hiếp hắn.
Tuy nhiên, sau một vài ngày, Phương Thốn đột nhiên nhận thấy một vấn đề.
Trong Lam Sương Đình, mặc dù bản thân hắn đang học thuộc Thất kinh và chưa bắt đầu tu tập gì khác, nhưng có một số học sinh đến đình xin thỉnh giáo Lam Sương tiên sinh, khi hỏi đến một số vấn đề trọng yếu, Lam Sương tiên sinh sẽ cẩn thận giảng giải cho các học sinh nghe, chính xác là khi cố ý, vô tình nghe được những vấn đề này, Phương Thốn đột nhiên phát hiện ra một dị thường làm cho bản thân hắn cảm thấy không thể nào hiểu được…
Bản thân hắn dường như đặc biệt nhạy cảm với Linh kinh.
Khi Lam Sương tiên sinh đang giảng cho các học sinh về Linh kinh, hắn luôn tự mình hiểu được vấn đề, suy một ra ba, lĩnh hội rất nhanh, rõ ràng là học sinh của Lam Sương tiên sinh có kiến thức thâm sâu hơn hắn, nhưng bọn họ đều nghe rất mơ hồ. Cần Lam Sương tiên sinh lặp đi lặp lại chỉ điểm rất nhiều vấn đề, bản thân hắn trước kia cũng không phải là người có nhiều căn cơ, nhưng có thể nghe một lần liền hiểu được vấn đề, thậm chí suy một ra ba.
-Chẳng lẽ Linh kinh này là kinh bản mệnh của hắn sao?
Trong lòng Phương Thốn có chút ngạc nhiên, nhưng hắn suy nghĩ ngẫm lại, chợt nhận ra rằng mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy!
Mỗi người đối với kinh bản mệnh thích hợp với mình, đúng là có thiên phú hơn so với các mặt khác, nhưng sẽ không kém xa như vậy, nhưng hắn lại có thể lĩnh hội rất nhanh đối với Linh kinh, có điều những kinh nghĩa khác cũng sẽ không có cách biệt quá xa, thậm chí là bởi vì học thuộc Linh kinh, mà bản thân Thuật kinh hắn cũng đã học thuộc hơn phân nửa rồi, vậy thì tại sao trong đạo này thì lại lĩnh ngộ thâm ảo như vậy?
Cũng bởi vì điều này, Phương Thốn nhanh chóng nhận ra một vấn đề.
Vì vậy, hắn âm thầm quyết định, tiêu hao công đức, cũng học thuộc lòng Thuật kinh!
So sánh một lúc thì ngay lập tức nhận ra được sự khác biệt, trước đây khi hắn học thuộc lòng Thuật kinh, chính là tự dựa vào bản thân mình mà học thuộc, ghi nhớ từng chữ, nhưng nói chung thì cũng có hơi miễn cưỡng, có lẽ lúc đó có thể hắn đã học thuộc được, nhưng qua một khoảng thời gian thì lại quên mất, hiện tại Phương Thốn dùng công đức để học thuộc lòng Thuật kinh, hắn lập tức cảm thấy kinh văn này giống như là đã thâm nhập sâu vào trong thức hải, sẽ không bao giờ biến mất…
Đây không phải chỉ là học thuộc lòng mà là hiểu rõ được, phẩm đọc cả đời!
Nếu phải miêu tả, thì hẳn sẽ là một bên đang học nói còn một bên đã biết ngâm thơ.
Điều khiến Phương Thốn kinh hãi hơn nữa là sau khi hắn học thuộc Thuật kinh, hắn lập tức cảm thấy Thuật kinh mà Lam Sương tiên sinh đang giảng giải cho các học sinh khác có quan hệ với phép thần thông hoặc một số phép diệu dụng, chính bản thân hắn cũng dung nhập vào đó, rất dễ lĩnh ngộ!
Có vẻ như chỉ trong một đêm, bản thân hắn liền theo đạo Thuật kinh, từ một thiên tài bình thường biến thành người đứng đầu trong đám thiên tài!
Trước đây Phương Thốn đã phát hiện ra rằng sau khi hắn học thuộc lòng Linh kinh thì sau đó lúc nghe giải thích về Linh kinh, hắn liền lĩnh ngộ được sâu sắc. Nhưng vì cảm giác của nhân loại, bản thân hắn không cần phải ghi nhớ và so sánh mọi thứ, không thể trực quan phát hiện được. Thứ hai là công đức rất có giá trị, điều này khiến cho Phương Thốn luôn cảm thấy việc học thuộc lòng như thế này có chút vô ích, đó là lý do hắn không muốn nghĩ tới phương diện này.
Nhưng bây giờ, hắn chợt hiểu ra.
3000 công đức đổi một lần, kỳ thực cũng không tính là thiệt!
Không những không thiệt mà còn phải nói là lãi lớn!


Công đức có tác dụng rất lớn!
Lam Sương tiên sinh đã tự mình học thuộc lòng toàn bộ Thất kinh, điều này cho thấy rằng việc học thuộc toàn bộ Thất kinh là cần thiết.
Mà điều này cũng không có gì khó hiểu, dù sao mỗi một bộ trong Thất kinh đều uyên bác và thâm sâu, đạo lý bên trong cũng đủ khiến cho người khác phải lĩnh hội cả đời.
Còn Phương Thốn, chỉ cần dùng công đức của mình để ghi nhớ ý nghĩa nguyên thủy của Thất kinh, như vậy thì ở phương diện học tập và tìm hiểu những kiến thức khác liên quan đến Thất kinh sẽ có được một sự hiểu biết sâu sắc, cho dù là học thứ gì, chỉ cần xác nhận nó với ý nghĩa của Thất kinh thì sẽ ngay tức khắc hiểu được, hơn nữa còn hiểu biết sâu rộng.
Nếu phải miêu tả nó, thì cảm giác này giống như Tiêu Đại Vương đối với võ học, Trương Vô Kỵ đối với việc tán gái và …Phương Bình đối với tính tiền!
Nói cách khác, nó sẽ sinh ra một thiên phú rất khủng khiếp!
Tựa như lúc này chính là Thuật kinh!
Thực ra, Phương Thốn đã bắt đầu tự mình nghiên cứu Thuật kinh, tu luyện phương pháp ngự vật, mặc dù hắn đã cố gắng khắc khổ luyện công phu, tiến cảnh cũng không chậm, nhưng vẫn nhiều lần gặp phải một số nan đề, cần chậm rãi từ từ mà gặm nhấm, nhưng sau khi dùng công lực để học thuộc Thuật kinh, hắn cảm giác như có một con đường đã mở ra, các loại đạo lý tràn vào trong đầu hắn, cuồn cuộn biến hóa như bọt biển hấp thụ nước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất