Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 120. Thiên tài đáng chết

Chương 120. Thiên tài đáng chết


Tiểu Thanh Liễu hơi ngạc nhiên, nói:
-Công tử, bảo tài này, ai biết khi nào gặp phải?
-Trong kho chúng ta có!
Phương Thốn nói:
-Ngươi đi lấy một gốc cây bảo tố, đưa lên thị trường, xem ai sẽ đi mua…
Tiểu Thanh Liễu chợt chạy chầm chậm tìm lão Hoàng quản gia.
Mà Phương Thốn thì chậm rãi quay người sang, vừa trở về phòng ngủ, trái tim vừa âm thầm suy ngẫm.
Mình không phải rất thích tính tình Mạnh Tri Tuyết, nhưng lại không thể không thừa nhận, vừa rồi nàng ta đã qua phỏng vấn…
Tiêu diệt nạn trộm cướp, giết người…
Thiên Đạo Công Đức Phổ không đáng tin cậy giao cho hắn ba nhiệm vụ, hắn đã hoàn thành được một cái, còn lại hai cái!
Nhiệm vụ hắn đã hoàn thành, thoạt nhìn như không có cơ hội để hoàn thành, còn hai nhiệm vụ hắn chưa hoàn thành, cũng không có cơ hội để hoàn thành, nhưng dù sao công đức của hắn cũng chưa đủ, nhàn rỗi thì nhàn rỗi, đương nhiên, làm cho Phương nhị công tử chạy đông chạy tây, ăn đau khổ như vậy, cũng chỉ có Mạnh Tri Tuyết…
Nếu nàng một lòng muốn bắt người luyện nhân đan, vậy hắn sẽ giúp nàng một chút…
Đây là vì chính nghĩa, không phải là vì công đức!
Phương nhị công tử nghiêm túc suy nghĩ, đồng thời hắn cũng suy xét đến một vấn đề khác: Nếu Mạnh Tri Tuyết bắt được hắn, vậy công đức tính như thế nào bây giờ?
Thôi, đến lúc đó tính sau!
Những chuyện bận rộn thì cứ để những người bận rộn làm, Phương nhị công tử quyết tâm học tập!
Phát hiện ra sự kỳ diệu của công đức, hắn đã mượn công đức học thuộc năm trong Thất kinh bao gồm Thuật kinh, Linh kinh, Võ kinh, Thảo kinh, thêm cả Ngũ kinh, Phương Thốn liền phát hiện ra hắn có thiên phú về Ngũ kinh, tu hành tiến cảnh cực kỳ đáng sợ.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn vẫn đến thư viện như thường lệ, tu bổ căn cơ chính mình ở Lam Sương Đình.
Không chỉ nghiền ngẫm Thất kinh, hắn còn tu tập từ những thứ đơn giản nhất là cơ sở pháp môn, thỉnh thoảng sẽ đến mượn bút ký tu hành của Lam Sương tiên sinh hoặc một số bạn học trong đình, nghiêm túc đọc, tìm hiểu, ghi nhớ, tự thân áp dụng những kiến thức đó…
Sau một quá trình dài như vậy, hắn như cá gặp nước, cảm giác cực kỳ thoải mái!
Đến lúc hắn biểu hiện thiên phú ra ngoài, học sinh Lam Sương Đình đều cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ vài ngày sau, học sinh Lam Sương Đình lại cảm thấy thong dong bình tĩnh trở lại, bọn họ cũng biết chuyện trước đây của Phương Thốn, đã từng được lão tiên sinh Chung Việt giảng đạo trước khi nổi tiếng, được khen ngợi là có thiên phú cao không thua gì huynh trưởng, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi, đến khi nhìn thấy tận mắt đó là Phương Thốn nhập học quá muộn, chênh lệch quá xa so với bọn họ.
Nhưng thời gian càng lúc càng gần, bọn họ lại dần dần cảm giác mọi chuyện có gì đó không thích hợp.
Ngay từ mấy ngày đầu, Phương Thốn đều tự học, ngẫu nhiên mới gặp Lam Sương tiên sinh để hỏi những vấn đề khó hiểu, vì hắn cần phải tiếp thu quá nhiều thứ nên hắn muốn tự học, đến khi nào có vấn đề không hiểu, tùy tiện kéo một người bất kỳ lại hướng dẫn cho hắn, dần dần, vấn đề mà thằng nhãi này hỏi, càng ngày càng làm cho người khác đau đầu?
Ngày đầu tiên, những vấn đề hắn hỏi làm người khác khinh thường vì phải trả lời những thứ liên quan đến sơ cấp pháp môn, vài ngày sau, hắn lại hỏi những vấn đề khiến cho người khác không thể không ngước mắt lên nhìn, lại thêm vài ngày nữa, phải hít thở thật sâu, phải thật bình tĩnh mới có thể ứng phó được hắn, rồi lại qua mấy ngày nữa, con mẹ nó, ngươi hỏi cái gì vậy?
Những học sinh tu hành trong Lam Sương Đình đều là những người xuất sắc trong thư viện, đều có kinh bản mệnh của mình.
Phàm là những người có chí hướng tiến vào Quận Tông, thậm chí là tiến vào cấp bậc học tập cao hơn như phủ tiểu thiên tài, bọn họ không ai không dành thời gian để rèn luyện bản mệnh kinh cho chính mình cả, nếu nói về tu vi, bọn họ có thể kém hơn giáo viên thậm chí là tọa sư, nhưng nếu nói về bản mệnh kinh, bọn họ chưa chắc đã thua vì bọn họ nắm giữ sâu hơn so với những người đó, cũng càng vi diệu hơn…
Dưới loại tình huống này, bọn họ muốn chỉ dạy lại cho người mới tất nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng đối mặt với Phương Thốn, bọn họ lại có cảm giác gian nan, đối với Phương nhị công tử, bọn họ vẫn giữ một thái độ xã giao vừa đủ, trong Lam Sương Đình, Lam Sương tiên sinh đặc biệt khen ngợi Phương Thốn nên những học sinh này cũng dần dần bỏ qua rào cản với Phương Thốn, bình thường thấy Phương Thốn thỉnh giáo bọn họ, bọn họ rất sẵn lòng chia sẻ học thức, truyền thụ và thảo luận cùng hắn…
Nhưng mấu chốt là Phương Thốn học quá nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, những vấn đề hắn hỏi, bọn họ còn không trả lời được.
Thật là biết cách làm người khác đau đầu, những thứ ngươi hỏi là những thứ ta lĩnh ngộ được suốt một thời gian dài, vậy ta chỉ hay không?
Chỉ… thì đau lòng…
Không chỉ thì tâm ngứa…
Bởi vì những vấn đề Phương Thốn hỏi, luôn là những câu hỏi mang tính chất chuyên sâu, logic nên bọn họ sẽ cùng nhau biện giải, thảo luận, tham khảo lẫn nhau.
Mỗi khi bọn họ kìm nén không được, đem những thứ mà bọn họ lĩnh ngộ, chiêm nghiệm được nói ra và giải thích, những lúc ấy, Phương nhị công tử á khẩu không trả lời được, trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bọn họ liền xuất hiện cảm giác cực kỳ thỏa mãn, người được người người ca tụng như hắn, giờ phút này bị tài học của mình làm cho kinh sợ thì sao lại không kiêu ngạo?
Chẳng qua, bọn họ đã vui mừng quá sớm, loại cảm giác ấy nhanh chóng hóa thành cảm giác thất bại.
Vì sao ư?!? Vì bọn họ phát hiện, Phương Thốn thỉnh giáo không chỉ một người, hắn còn thỉnh giáo những người khác…
Nói cách khác, hắn tu tập… không chỉ là bản mệnh kinh của chính mình, mà còn tu tập bản mệnh kinh của những người khác…
Giận nhất chính là, hôm nay hắn bị những lời mình nói làm cho kinh sợ, uể oải rời đi, vài ngày sau, lại tiếp tục thỉnh giáo, không những tiêu hóa hết những gì mình nói, thậm chí còn hỏi những vấn đề làm mình nghẹn họng!
-Thỉnh giáo?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất