Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 141. Ăn quả nho

Chương 141. Ăn quả nho


Nói rồi hắn ta lại bĩu môi, nói:
-Nhưng rất đắt, còn không bằng…
Dưới loại tình huống này, Phương Thốn không thể không dẫn dụ, hắn liền cười nói:
-Nghe có vẻ như ngươi còn có ý khác?
-Thật ra là có…
Hạc Chân Chương lôi kéo Phương Thốn ra khỏi đình, nhỏ giọng nói:
-Còn có thể đi dạ phường…
Phương Thốn ngẩn người:
-Dạ phường?
Hạc Chân Chương nói:
-Đúng vậy, nơi đó có thể luồn lách khỏi thành thủ, trực tiếp bán cho người luyện đan dược, nơi đó có rất nhiều dã đan sư, hơn nữa giá cả có thể thấp hơn đan đường thư viện cùng linh phường trong thành, nói chung là, giá cả cũng ổn hơn gấp ba bốn lần…
-Đương nhiên, nếu đi dạ phường mua đan, cần phải có mắt nhìn hàng, nếu không sẽ bị lừa tiền như chơi!
Phương Thốn nghe vậy, bỗng nhiên cười nói:
-Vậy ngươi dẫn ta đi đi? Xong rồi ta mời ngươi đi Lưu Nguyệt Lâu…
Hạc Chân Chương vốn định từ chối thì nghe thấy Lưu Nguyệt Lầu lại do dự, nói:
-Ta đưa ngươi đi một chuyến cũng được!
Rồi hắn ta nhỏ giọng bổ sung:
-Không phải là vì Lưu Nguyệt Lâu đâu đấy!
Có ánh sáng thì tất có bóng tối, có triều đình thì tất có giang hồ, có thành thị quan lại thì tất có phố đêm hoang dã.
Phương Thốn không mất nhiều công sức đã thuyết phục được kẻ có nội tâm kiên định như Hạc Chân Chương. Hôm đó sau khi tan học đã mời Hạc Chân Chương cùng ngồi lên một chiếc xe ngựa, vó ngựa lộc cộc, bánh xe quay vòng chậm rãi đi về phía ngoại thành, nhìn thấy phố đêm trong truyền thuyết…
Nói là phố phường thật ra không hề chính xác.
Đừng nói đến việc có thể so sánh được với siêu thị ở kiếp trước, còn không bằng cả phố mua sắm nữa.
Chính xác mà nói nó gần giống như nơi họp chợ ở nông thôn!
Ngày mồng một và mười lăm mỗi tháng đều sẽ tụ tập ở trong núi hoang ngoài thành, cho dù là muốn bán Luyện Khí Đan, bảo, phù, pháp hay là có nhu cầu thì đều có thể lặng lẽ đến đây, tìm kiếm thứ hợp với bản thân. Hai bên gặp nhau thì một bên giao tiền, một bên giao hàng, việc mua bán lời hay lỗ hoàn toàn dựa vào năng lực nhìn hàng của bản thân. Một khi hàng hóa và tiền bạc đã xong xuôi mà còn quay lại tìm kiếm thì người ta sẽ không nhận nữa.
-Phương nhị công tử thực sự muốn mua Luyện Khí Đan?
Ngồi ở trong xe Hạc Chân Chương vẫn còn hơi không hiểu, nghi ngờ hỏi.
-Sao thế, ngươi lo lắng ta không đủ tiền sao?
Phương Thốn cười chỉnh lại mũ đội đầu rồi hỏi ngược lại Hạc Chân Chương.
-Không có không có…
Hạc Chân Chương lập tức xua tay, trong lòng nghĩ ai dám nghi ngờ tài lực của Phương gia ở Liễu Hồ chứ. Hắn ta khẽ than thở:
-Ta chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc mà thôi, nếu như ta có được tư chất như Phương nhị công tử đây thì ta tuyệt đối sẽ không dùng Luyện Khí Đan, ít nhất trước khi hoàn thành Luyện Tức Cảnh sẽ không dùng. Việc tu luyện nội khí này vẫn nên là bản thân cảm ứng với trời đất, trong ngoài cùng hít thở thanh trừ, đọc sách hiểu đạo lý là tốt nhất. Sử dụng đan dược nhìn thì có vẻ như tốc độ tiến vào cảnh giới tăng lên rất nhanh, liên tục tăng cao, nhưng trên thực tế lại hủy đi căn cơ, sử dụng càng nhiều thì căn cơ bị hủy càng đáng sợ!
-Luyện Khí Đan ấy à, vốn là dùng để kịp thời bổ sung khi nội tức không đủ, nhưng giờ đây lại biến thành thứ mà kẻ tu hành chắc chắn phải dùng…
Phương Thốn hiểu đạo lý mà hắn ta nói, điều này cùng một đạo lý với việc lấy thuốc trị thương. Khi người ta suy yếu hoặc bị thương mới cần đến thuốc để chữa trị, để cơ thể khỏe mạnh trở lại. Nhưng nếu như vì luôn theo đuổi sự cường tráng mà sử dụng một lượng lớn những đan dược này thì kết quả chắc chắn sẽ bị phản lại, không những không thể dựa vào linh đan bảo dược để tu luyện thành cơ thể tráng kiện, ngược lại còn có khả năng sẽ bị phá mất căn cơ, tổn thương vào tận gốc rễ.
-Nếu như đã hiểu rõ đạo lý này vậy tại sao công tử còn muốn dùng Luyện Khí Đan?
Phương Thốn cười ha hả hỏi lại Hạc Chân Chương.
-Đó là bởi vì không còn cách nào khác!
Hạc Văn Chương nghe xong bèn cười gượng nói:
-Có ai đi vào thư viện học tập không mang theo chí lớn chỉ muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để nâng cao tu vi mà không cần dùng đến Luyện Khí Đan, nhưng dần dần lại phát hiện bản thân không có được tài cán này. Người giống như lệnh huynh và Mạnh tiên tử trên thế gian này liệu có được mấy người. Người tốt suy cho cùng cũng thật khó làm…
-Hử?
Trong lòng Phương Thốn tự có tính toán riêng của mình, vốn dĩ chỉ tùy ý tán gẫu vài câu chuyện phiếm với Hạc Văn Chương, nhưng đột nhiên nghe thấy lời này của hắn ta lại có phần giật mình, trong lòng ngược lại nổi lên hứng thú, cười nhìn về phía Hạc Văn Chương, nói:
-Lời này của huynh là như thế nào?
-Còn không phải là đọc sách để hiểu rõ đạo lý mới là cơ sở của luyện khí sao…
Hạc Văn Chương cười gượng nói:
-Con người ta chỉ cần đi ngay đứng thẳng thì bản thân ắt dưỡng ra được khí phách. Đọc sách hiểu được đạo lý thì nội tức cả người ắt sẽ trở nên thuần khiết. Lệnh huynh và Mạnh tiên tử đều là những người như vậy. Nếu như họ kiên định với đạo tâm, bảo vệ chính trực xua đuổi những điều không chính đáng thì đạo tâm ắt sẽ phẳng lặng vô tư, pháp lực tự khắc sẽ trở nên thuần hậu, tu vi thăng tiến. Nhưng mà ta lại không được, tuy rằng bản thân đã đọc qua kinh thư, xem qua vô số đạo lý mà các bậc hiền nhân đi trước để lại, nét chữ bay lượn như tiên nhưng đến cuối cùng cũng không có được bản tính tinh khiết như Mạnh tiên tử, cũng thật là bất đắc dĩ…
Phương Thốn nghe xong lời này, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi lay động, giống như mơ hồ nắm được thứ gì đó.
-Không phải chứ…
Trong lòng hắn bỗng hiện lên ý nghĩ này.


Họ nhanh chóng đến phố đêm ở thành Liễu Hồ.
Trước đây Phương Thốn đã từng nghe người ta nói về phố đêm ở Thành Tây chỉ là chưa từng đến. Chỉ thấy cả một bên sườn núi của Thành Tây, dọc theo con đường nhỏ âm u tĩnh mịch có vài bóng đen, mỗi người ở một chỗ, có người chỉ rải một tấm vải ngồi thẳng xuống đất, có người buộc một chiếc cột buồm nhỏ, vậy mà có người còn đẩy cả một chiếc xe nhỏ đến. Người hiểu biết thì biết là người luyện khí, người không biết còn tưởng là muốn bán mì hoành thánh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất