Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 142. Ăn quả nho (2)

Chương 142. Ăn quả nho (2)


Mà giữa con đường mòn nhỏ này lại có không ít người qua lại, họ thường mặc áo choàng và lấy những thứ mà mình cần.
Vừa nhìn có vẻ như cả phố đêm này thực sự vô cùng náo nhiệt, cũng có thể nhìn ra có một lượng lớn người luyện khí ở thành Liễu Hồ đã đến đây. Thành Liễu Hồ miễn cưỡng cũng được xem như là thành lớn của một phương. Người luyện khí ở phía trên thì có tọa sư, giáo viên, học sinh, thần tướng của thành thủ, văn thư cùng với nha sai Tập Yêu Ty ở phía dưới và vài học sinh thế gia, lão tộc nhân…
Tính như vậy chỉ sợ cũng chỉ có hai ba trăm người.
Nhưng nếu tính thêm những kỳ nhân dị sĩ tu luyện tự do, tu luyện tà thuật trốn trong giang hồ thì con số thật không nhỏ.

Quét mắt nhìn một vòng, thậm chí Phương Thốn còn có thể thấy rất nhiều bóng dáng học sinh trẻ tuổi trong đám người luyện khí. Đương nhiên tất cả đều đã thay đồ của học sinh. Bây giờ đã sắp hết năm thứ ba học tập ở trong thư viện nên những học sinh này không thể kìm nén được thêm nữa, rối rít nghĩ đủ mọi cách để tăng cao tu vi, truy tìm bí quyết. Năm thứ ba này cũng là lúc phù hợp nhất để bọn họ tiêu tiền. Đương nhiên hiệu quả cũng là tệ nhất.
-Luyện Khí Đan ở đây rẻ hơn nhiều so với ở Linh Đan Các mà thành thủ cai quản. Hàng tốt cũng chỉ có hai ba trăm lượng một viên. Kém một chút thì ba mươi năm mươi lượng cũng có thể mua được. Nếu Phương nhị công tử đã muốn mua không bằng đi tìm thử hàng có giá cả phù hợp?
Hạc Chân Chương vừa nhìn đã biết là thường đến đây, vừa chậm rãi bước đi vừa giới thiệu.
Phương Thốn chỉ cười nói:
-Chắc chắn ngươi rất hay đến đây có đúng không?
Hạc Chân Chương cười nói:
-Đến thì có đến, chỉ là các đan sư sẽ không nói chuyện. Đợi lát nữa Phương nhị công tử thấy thì đừng trách tội!
-Không sao cả!
Phương Thốn cười đồng ý. Có Hạc Chân Chương dẫn đường ở phía trước đi sâu vào trong phố đêm.
Dọc đường quan sát cũng làm cho người ta mở rộng kiến thức. Chỉ thấy hai bên đường mòn cái gì cũng có.
Có đủ các loại đan dược Luyện Khí Đan, Liệu Thương Đan, Giải Độc Đan, cũng có đủ các loại phù triện được phong ấn bằng những phương pháp kỳ lạ. Các loại vu trùng được mệnh danh là có khả năng đặc biệt, cũng có một số Phi Kiếm Thần Hoàn đã được người ta tế luyện qua. Đủ mọi chủng loại, chỉ cần là thứ mà người luyện khí cần thì đều có.
Thậm chí còn trực tiếp để vào trong bình lưu ly, bên trong ngâm mấy miếng thịt không rõ là thịt gì rồi hét giá cả vạn lượng bạc.
-Đấy là thứ đồ chơi gì thế? - Phương Thốn tò mò hỏi.
Hạc Chân Chương vừa nhìn bèn đỏ mặt khẽ nói:
-Nghe nói là cái đó của một vài yêu thú, ngâm thành rượu, tráng… cái đó!
-Vậy mà cũng được sao?
Phương Thốn ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Hạc Chân Chương:
-Có phải ngươi đã từng mua rồi không?
-Nói bậy!
Sắc mặt của Hạc Chân Chương bùng nổ sự tức giận, phất tay áo nói:
-Ta đụng đến mấy thứ bàng môn tà đạo đó khi nào chứ!
Đúng lúc này ông chủ của sạp hàng kia cởi mũ cười nói:
-Hạc công tử lại đến rồi sao, lần này có Kình Đại có muốn mua không?
Hạc Chân Chương xấu hổ đến mức cả mặt đều đỏ lên:
-Muốn!
Phương Thốn nhịn cười đi theo Hạc Chân Chương đang ôm hai bình lưu ly ở trong lòng, đi từ đầu đằng này của phố đêm đến đầu đằng kia.
Không lâu sau hai người đã đến góc phía nam của phố đêm, chỉ thấy bóng người ở đây thưa thớt không có mấy người ghé thăm, thường người ta vào từ phía bắc của phố đêm dạo quanh một vòng thì đã mua được thứ mình cần vì vậy sẽ không đi đến góc phía nam. Nhưng ở góc phía nam vẫn có vài người cố chấp vẫn luôn thủ ở đây, không xê dịch cũng chẳng gào thét giống như một lúc sau có thể phát tài được vậy…
-Người ta muốn giới thiệu với Phương nhị công tử chính là Khúc lão tiên sinh này…
Hạc Chân Chương chỉ vào cái nhà tranh nhỏ bé gần dưới gốc đại thụ nhất khẽ nói:
-Khúc lão tiên sinh này vốn dĩ là một cao nhân trong giới luyện đan. Nghe nói trước kia đến thành Liễu Hồ là vì muốn làm một tọa sư của thư viện Bạch Sương, cuối cùng lại vì thân phận không rõ ràng nên không được vào thư viện. Nhưng cũng chẳng ai điều tra ông ta, trở thành một người lưu lạc ở thành Liễu Hồ, cuối cùng trở thành một người tu luyện tự do. Dựa vào tri thức về đủ loại phương pháp luyện đan ở trên người để sống tạm bợ ở phố đêm này. Chỉ là tính khí của ông ta vừa ngang ngược lại cứng nhắc, miệng lạnh mặt cũng lạnh, động một tí là trở mặt làm khó người ta làm cho việc làm ăn không được thuận lợi, bình thường người ta cũng không thường đến đây mua…
"Tính khí khó chịu, điều này nói rõ hơn phân nửa là tìm đúng người rồi…" Trong lòng Phương Thốn nghĩ rồi cười nói:
-Ta đến mua đan dược nên chỉ nhìn xem ông ta luyện đan như thế nào, tính khí của ông ta thì có liên quan gì chứ?!
Hạc Chân Chương cười nói:
-Đan của ông ấy thực sự vô cùng tốt, chỉ tiếc là…
Hai người vừa nói chuyện vừa bước đến bên cạnh nhà tranh, trùng hợp ở khe nước bên cạnh vừa hay có một nữ tử bê một cái khay sứ bất thình lình đi đến đứng đối diện với Phương Thốn. Con đường nhỏ hẹp nên thiếu chút nữa đã đụng vào nhau. Nữ tử ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt của Phương Thốn. Đôi mắt to tròn lấp lánh phút chốc mở lớn, cả người ngây ngốc đứng ở tại chỗ nghênh đón ánh mắt của Phương Thốn, sau đó khuôn mặt dần dần đỏ lên.
Phương Thốn cũng đang ngẩng đầu nhìn thấy nữ tử này chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, mềm mại nhu nhược, dáng vẻ thanh tú thuần khiết mặc một bộ quần áo màu xanh giống như những người bình thường khác. Trên tay đang bê một cái khay sứ, phía trên có để một chùm nho óng ánh vừa mới được rửa xong. Thế là thuận tay ngắt một trái cho vào miệng nếm thử rồi né người qua một bên cười nói:
-Cô nương, mời đi trước!
Khuôn mặt của cô nương kia thoắt cái càng đỏ hơn, đột nhiên nhét cái khay vào trong lòng của Phương Thốn rồi ôm mặt bỏ chạy.
-A…
Phương Thốn bưng khay nho sững sờ tại chỗ, đây là tình huống gì vậy chứ?
Hạc Chân Chương đứng ở một bên cũng sững sờ rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi:
-Phương nhị công tử, chạy mau…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất