Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 144. Khúc lão tiên sinh (2)

Chương 144. Khúc lão tiên sinh (2)


Hạc Chân Chương mắng trong lòng, nói bậy, lần trước ông bán một viên ba trăm hai rất vui mà…
Nhưng lại không dám vạch trần, liền cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Phương Thốn lại cười rồi đứng lên, nói:
-Vậy không biết tiên sinh có quy tắc gì?
Lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nói:
-Đơn giản, biết đan giả của ta, không lấy một đồng, không biết đan giả, nghìn vàng không bán!
Mặt của Hạc Chân Chương sắp nhăn lại thành một nhúm, nghĩ trong lòng, tiêu đời rồi, Phương nhị công tử lần này đến phí một chuyến.
Cái tật xấu của lão đan sư này không biết phát tác lúc nào, ông nên dẫn cháu gái vào nhà là được rồi…
Ngược lại, Phương Thốn nghe xong lại cảm thấy hào hứng, cười nói:
-Cái này lại mới lạ, xin lão tiên sinh chỉ giáo…
Lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nói:
-Lấy qua đây!
Căn phòng sau tấm rèm một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh.
Ông ta nhướng mày, lần nữa cao giọng nói:
-Lấy ra đây!
Tấm rèm cuối cùng cũng động đậy, tiểu cô nương với thân hình nhỏ bé, dáng vẻ thanh tú cầm một hộp đan, đỏ mặt bước từng bước nhỏ ra, nhẹ nhàng để hộp đan trước mặt Phương Thốn, nhịn không được nhìn trộm một cái, chỉ thấy Phương Thốn đang cười với mình, mắt chạm mắt, mặt càng đỏ hơn, cứ như bị điện giật một cái, vội vàng đặt hộp đan xuống, sau đó chạy vào trong phòng.
Lão tiên sinh đột nhiên bất mãn, trừng mắt với Phương Thốn một cái.
Nhưng vẫn chưa đợi nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy tiếng rèm cửa, vị cô nương đó lại bưng ra một tách trà, để trước mặt Phương Thốn.
Hạc Chân Chương nhìn bóng lưng cô gái lần nữa chạy vào trong nhà, ngơ ngác nghĩ: "Của ta đâu?"
Còn lão tiên sinh thì nhướng mũi, khuôn mặt đột nhiên tối sầm lại, kinh ngạc nói:
-Thượng phẩm mao tiêm của ta…
Trong ánh mắt hai người một người đau lòng, một người ngưỡng mộ, Phương Thốn bưng tách trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, cau mày rồi đặt xuống, sau đó mở hộp đan ra, chỉ thấy bên trong hộp có bốn năm ô vuông, trong mỗi ô vuông để một viên đan dược, phía dưới được lót lụa mềm, mỗi một viên về kích thước, màu sắc, thậm chí là mùi thơm đều khác nhau, ngay cả hoa văn trên đó cũng khác nhau.
Lão tiên sinh chỉ nhìn chằm chằm hắn, nghĩ trong lòng: "Ngươi cau mày là có ý gì, chê thượng phẩm mao tiêm của ta không tốt?"
Phương Thốn không đáp lại ánh mắt của ông già, chỉ nhẹ nhàng lấy viên đan bên trong ra, xem xét tỉ mỉ, rồi lại lấy ra một viên khác, cười nói:
-Ta lại có chút không hiểu, những thứ này đều là luyện khí đan mà thôi, có gì để mà nói biết và không biết?
Hạc Chân Chương đá vào chân ghế của Phương Thốn một cái, ám thị hắn ta ăn nói cẩn trọng chút.
Lão tiên sinh lại không giận, chỉ lạnh lùng nói:
-Các ngươi muốn đến mua Luyện Khí Đan, cho ngươi xem đương nhiên chính là Luyện Khí Đan, chỉ là đều là khí đan thì xem nó là một loại hả? Hành tẩu nhân gian cũng đều là người cả, nhưng cũng có nghĩa sĩ cao thượng như Phương Xích tiên sư, lại có vô số tiểu nhân vô liêm sỉ sống trong hang như lũ chuột, có thể nói là giống nhau không?
-Hửm?
Phương Thốn nghe lão tiên sinh nói như vậy, trong lòng lại để ý hơn một chút.
Gật đầu với lão tiên sinh một cái xong hắn bắt đầu chăm chú xem đan, trên Thảo kinh có trang nói về luyện đan, mà Phương Thốn đã học thuộc Thảo kinh đối với thảo mộc mà nói thì có một chút thiên phú cao thâm, tiếp xúc với các loại pháp môn, có thể từ đó mà suy luận ra, cho nên mặc dù hắn vẫn chưa học qua nhiều phương pháp luyện đan, nhưng nền tảng đã có, cách cơ bản nhất để kiểm tra đan, xem đan, và phân biệt dược tính thì vẫn có.
Hơn nữa đan này cũng không giống như cố ý muốn làm khó người khác. Thông qua phân biệt dược tính, màu sắc và mùi vị Phương Thốn lập tức nhận thấy, đống này quả thực đều là Luyện Khí Đan, cũng là Luyện Khí Đan được luyện ra từ đan phương bình thường nhất. Chỉ là trong mỗi viên Luyện Khí Đan bình thường đều có thêm một ít dược liệu, bởi vì các loại dược liệu khác nhau khiến cho những viên Luyện Khí Đan này đều không giống nhau.
Nghiên cứu chi tiết hắn thậm chí có thể phân biệt ra phần lớn dược liệu được thêm vào trong đan là gì…
Nhưng hắn vẫn chưa muốn nói, mà là suy ngẫm ở trong lòng.
"Ta cứ như vậy mà nói ra sao?"
"Không được, như vậy cũng quá bình thường, làm sao có thể thể hiện ra được bản lĩnh?"
"Ta đến không phải chỉ để mua đan mà thôi, mà phải nghĩ cách moi ra được đồ gì đó từ trong bụng ông…"
"Phải nghĩ xem các cao nhân tiền thế nói thế nào…"
Thế là hắn lại hơi ngưng thần, trong đầu đột nhiên hiện ra vô số hình bóng cao nhân biết nói…
"Tống Giang, Ngộ Không, Chu Cát Lượng, Đại Ngọc, Lý Quỳ…"
"…"
"…"
Trong lòng dần dần có chủ ý, Phương Thốn quyết định PUA hắn.
(PUA: Pick-Up Artist. Nói đơn giản là dùng một loại nghệ thuật giao tiếp để… tán gái???)
Thế là hắn trầm ngâm một lúc lâu, thở dài nhẹ một hơi, nói:
-Đan này, cũng bình thường mà…
-Bình thường sao?
Sau một hồi chờ đợi ở bên cạnh, nhìn Phương Thốn có dáng vẻ phẩm đan biện đan được một khoảng thời gian, Hạc Chân Chương rõ ràng đã thể hiện sự kỳ vọng nhất định đối với thái độ và thủ pháp của hắn ta, đột nhiên lại nghe Phương Thốn nói ra một câu này, hắn bị dọa cho xém một chút nữa là đã phóng ngựa đoạt đường đến chạy trốn rồi…
Tên Phương nhị công tử này rốt cuộc là bị làm sao vậy, mua có một viên đan thôi mà cũng phải đánh một trận với người ta mới vừa lòng hay sao hả?
Còn cái người đang ngồi đối diện với Phương Thốn là Khúc lão tiên sinh, khi ông ta nghe xong lời này thì chợt sa sầm mặt lại, xém một chút nữa là đã không kiềm chế được bản thân mà đưa một tay lên đoạt lại hộp đan đó và tay còn lại thì nắm lấy cái lò luyện đan bên cạnh rồi. Nhưng cuối cùng thì lại thôi, vì dù sao thì đây cũng là việc mà tự ông ta đã nhờ người ta xem giúp cho, lại cộng thêm sau lưng ông ta đang có hai ánh nhìn vô cùng đề phòng nhìn ông ta, ông ta chỉ có thể kìm nén mà đè xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
-Phương nhị công tử mắt nhìn cũng cao thật đấy!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất