Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 143. Khúc lão tiên sinh

Chương 143. Khúc lão tiên sinh


"Chạy?"
Một lúc sau Phương Thốn vẫn chưa định thần lại, ta chỉ lấy một quả nho, tại sao phải chạy?
Cô nương này sao lại muốn chạy, nàng ta chạy thì chạy đi, sao lại ném đĩa nho này vào lòng ta?
-Ai da mau chạy…
Hạc Chân Chương không kịp giải thích, kéo theo Phương Thốn rồi muốn chuồn, vội vàng nói:
-Khúc tiên sinh chỉ có một cháu gái, xem như bảo bối…
Lời chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói giận dữ quát lên:
-Là ai dám ức hiếp cháu gái bảo bối của ta?
Theo tiếng nói giận dữ liền nhìn thấy bên trong căn nhà lá có một ông lão giận dữ xông ra, trên tay còn cầm một chiếc đan lô nhỏ, tức giận đến cả người tràn đầy sự uy nghiêm, đôi mắt híp như sắp phun lửa, vừa liếc mắt nhìn thấy Hạc Chân Chương bên cạnh thì chửi ầm lên:
-Hay lắm, lại ngươi là tên khốn này, hôm nay ta không đá bay ngươi, lão phu phí cả đời ở bên cạnh đan lư…
Trong tiếng mắng nhiếc, lão liền muốn giơ chiếc đan lư lên đánh vào đầu Hạc Chân Chương.
Hạc Chân Chương sợ đến cả người cứng đờ, vội vàng chỉ về phía Phương Thốn nói:
-Không phải ta, là hắn…
Ông già ngẩn người, giận càng thêm giận:
-Lập nhóm ức hiếp cháu gái ta?
Đan lư trong tay liền muốn chào Phương Thốn Trước, nhưng trong căn nhà lá có một bóng hình mảnh khảnh xông ra, chính là vị cô nương lúc nãy chạy vào trong nhà lá, nắm chặt lấy cánh tay của lão già, nhẹ giọng nói:
-Không phải, không phải, hắn không có…
-Cháu đừng cản ta, ta không chịu thiệt đâu…
Ông già phẫn nộ hét lớn:
-Nếu hắn không ức hiếp cháu gái ta thì sao nho lại chạy vào tay hắn rồi? Dám giành nho với cháu gái ta…
-Không phải, không phải…
Cô nương đó kéo cánh tay của lão già, cố gắng giải thích, chỉ cố gắng như vậy nhưng cái giọng đó cứ giống như là sợ làm giật mình con muỗi, hét không lên được, lại thấy lão già nổi giận không chịu nghe theo ý mình, cuối cùng vừa gấp gáp vừa tức giận, sắp khóc rồi, đột nhiên giọng nói lớn hơn chút nữa, nói:
-Hắn không có đắc tội con, là con cho hắn ăn đó… - Nói xong cả mặt đỏ bừng, rồi lại chạy mất.
-Cháu cho hắn ta?"
-Cháu cho hắn ta nho làm gì?
-Ài, cháu gái ngoan, cháu đừng có giận…
Lúc này lại đến ông già hoang mang, vội vàng chạy qua đó, kéo lấy tiểu cô nương vừa dỗ dành vừa khuyên.
Còn Hạc Chân Chương và Phương Thốn lúc này như trở thành người ngoài.
Hạc Chân Chương vẫn không ngừng lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói với Phương Thốn:
-Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá…
-Cái này có gì đâu mà nguy hiểm?
Phương Thốn ăn nho trong cái đĩa sứ, cười nói:
-Tiểu cô nương cũng khá là dễ thương…
-Còn ăn nữa?
Hạc Chân Chương bất lực nhìn về căn nhà lá, rồi chầm chậm đứng xa Phương Thốn ra một chút.
-Hai người các ngươi vào đây đi!
Hồi lâu sau, trong căn nhà lá truyền ra một giọng nói uy nghiêm, Hạc Chân Chương nhìn Phương Thốn với ánh mắt thăm dò, Phương Thốn cười vỗ vỗ vai hắn ta rồi sải bước vào trong căn nhà lá, chỉ thấy không gian bên trong không lớn lắm, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế, bản thân bèn ngồi lên một cái, thuận tay đặt cái đĩa sứ lên bàn, rồi nhẹ nhàng hành lễ với ông già:
-Bái kiến tiền bối!
Đối diện là ông già muốn lấy đan lư đập người lúc nãy, bây giờ vẫn cầm đan lư đó trong tay, thần sắc ông ta lạnh lùng, sắc mặt không có biểu cảm nhìn Phương Thốn một cái, còn nhịn không được bị cái đĩa sứ trên bàn hấp dẫn liếc làm cho nhìn qua, sau đó trên mặt rõ ràng có chút giận dỗi, trừng mắt với Hạc Chân Chương một cái, trừng mắt đến Hạc Chân Chương vô cùng bất lực, trong lòng nghĩ rõ ràng đĩa nho đó là tên đối diện ăn mà…
-Hai người các ngươi đến đây làm gì?
Ông già hừ nhẹ một tiếng, cụp mắt xuống rồi lạnh lùng hỏi.
Hạc Chân Chương đứng một bên vội vàng xua tay nói:
-Tham kiến Khúc tiền bối, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ đan đạo của Khúc tiên sinh, vì thế đặc biệt dẫn hảo hữu đến đây, mong muốn xin được vài viên Luyện Khí Đan, vị này là hảo hữu đồng môn trong thư viện của tại hạ, Phương Thốn Phương nhị công tử…
Phương Thốn cũng đứng dậy hành lễ rồi mới ngồi xuống.
-Phương Thốn?
Ông già kinh ngạc một chút rồi nói với Phương Thốn:
-Cậu chính là Phương gia ở thành Liễu Hồ…
-Chính là tại hạ!
Phương Thốn cười nói:
-Học sinh của thư viện Bạch Sương, Phương gia Liễu Hồ, Phương Thốn!
-Ồ!
Trong căn nhà lá, rèm cửa chuyển động nhẹ.
Ông già giả vờ như không nghe thấy tiếng rèm cửa bên trong, có lẽ đã xác thực được thân phận của Phương Thốn nên có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Phương Thốn một lúc, chậm rãi nắm tay thành quyền hướng lên bầu trời rồi nói:
-Lệnh huynh là người tài ba, huynh ấy không đáng chết!
Từ sau khi huynh trưởng mất, Phương Thốn từng nghe vô số hư tình của người bên cạnh, nếu thật lòng an ủi, có đơn giản cũng có phức tạp, nhưng quay đầu nghe được lời nói lạnh lùng khô khan của vị lão tiên sinh này, lại cứ trong sự lùng lùng khô khan đó nghe được một vài lời nói chân thành mà bình thường hắn không nghe được, sau khi ngơ ngác một chút, hắn bèn chân thành trả lễ, nói:
-Tạ tiên sinh tán thưởng!
Ông già khoát tay, như muốn kêu Phương Thốn không cần khách sáo, sau khi trầm mặc một lúc mới nhìn Hạc Chân Chương nói:
-Ta nhớ ngươi là tên tiểu tử lần trước đến chỗ ta mua đan, lại ức hiếp cháu gái ta, chỉ hận ngươi chạy nhanh, không đánh gãy chân được…
Hạc Chân Chương nghe xong sắp khóc, trời đất chứng giám ta rõ ràng chỉ thuận miệng hỏi cái tên…
-Lần này nể mặt Phương nhị không tử, ta tha cho ngươi một lần!
Sau đó lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ lời nói qua một bên, tiếp đó mới lướt nhìn Phương Thốn và Hạc Chân Chương nói:
-Có điều, nếu hai ngươi đến mua đan dược của lão phu, vậy phải theo quy tắc của lão phu, cho dù ngươi là đệ đệ của tiên sư Đại Hạ cũng không ngoại lệ!
-Mua đan còn có quy tắc?
Phương Thốn cười, trong lòng nghĩ: "Quy tắc duy nhất mà ta biết, chính là đưa tiền rồi lấy đan…"
"Lại nữa rồi… " Hạc Chân Chương cũng có chút bất lực, chỉ có thể xua tay nói:
-Không dám thỉnh giáo!
Lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi cũng biết, đan của lão phu, một là không lấy một đồng, một là nghìn vàng không bán!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất