Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 146. Công tử thiên tài (2)

Chương 146. Công tử thiên tài (2)


-Tiên sinh vốn là muốn luyện chế Luyện Khí Đan, nhưng lại cố tình thêm vào nhiều linh dược như vậy, tiêu hao nhiều sức lực như vậy, chỉ để luyện ra một thứ mà người khác có thể dễ dàng đổi thành đan dược khác để giải quyết vấn đề. Lẽ nào không phải là mất đi gốc hay sao? Ngược lại quên bản gốc cơ bản nhất của Luyện Khí Đan là gì rồi hay sao?
-Luyện Khí Đan trên thế gian này hiện nay đều có dược tính vô cùng hỗn tạp, nếu dựa vào nó để luyện khí thì linh tức sẽ không còn thuần nữa, nền tảng không vững. Tiên sinh đã là nhân tài như vậy, nên tiếp tục hoàn thiện phương dược hơn, để Luyện Khí Đan ngày càng tinh khiết hơn. Từng bước từng bước, sánh được với truyền độ của người khác, sánh được với đọc sách sinh ra hạo nhiên khí. Thậm chí còn phải sánh được với Tiên Thiên chi khí thì đó mới là chính đạo. Thế mà tiên sinh lại có thể tiêu hao tinh lực của mình vào loại việc này…
Nói xong một hơi, hắn nhẹ nhàng đóng hộp đan đó lại rồi từ từ đứng dậy.
-Đan đạo vốn là một đại đạo, nó có thể ảnh hưởng vận mệnh của quốc gia, có thể hỗ trợ vạn người luyện khí sĩ. Tiểu tử thương xót cho tài năng của tiên sinh bị phủi bụi, đã nói hơi nhiều rồi…
Hắn cúi đầu với Khúc lão tiên sinh làm một cái lễ và nói:
-Vẫn mong tiên sinh trừng phạt!


Trong túp lều vô cùng yên tĩnh, một hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.
Chân của Hạc Chân Chương cũng có chút mềm ra rồi, phân vân không biết lúc này nên chạy trốn hay là nên quỳ xuống…
Hắn ta biết Khúc lão tiên sinh này đã lâu, hắn từng thấy qua cảnh ông ta tức giận, gặp qua ông ta… tức giận. Dù sao thì lão đầu này cũng đỗi thiên đỗi địa, hắn chưa từng thấy ông ta vừa ý với ai bao giờ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên, thấy trên mặt ông ta loại nghiêm nghị và tái mét như vậy…
Lần này, sợ rằng ông ta thực sự sẽ giết người mất…
Bang! Bang! Bang! Bang!
Sau đó, ngay khi Hạc Chân Chương gần như là muốn đoạt đường bỏ chạy thì nhìn thấy cái vị Khúc lão tiên sinh đó đột nhiên thở dài, Hạc Chân Chương và Phương Thốn đều rất căng thẳng, một người thì muốn trốn ra ngoài, còn người kia thì đang tính nếu mà có việc gì đó không hay xảy ra thì kéo Hạc Chân Chương lên phía trước để đỡ lại. Nhưng cũng tại thời điểm này, hắn nhìn thấy Khúc lão tiên sinh đó khẽ lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn Phương Thốn, thấp giọng nói:
-Công tử quả nhiên là thiên tài!
Hạc Chân Chương:
-?
Phương Thốn:
-!
-Lúc đầu ta còn cho rằng Phương nhị công tử thực sự giống những gì mà người khác đã nói bất học vô thuật, lãng đãng một phương, nhưng bây giờ mới biết…
Khúc lão tiên sinh khẽ thở dài, thần sắc có chút ảm đạm, đưa tay lên chắp tay với Phương Thốn một cái.
-Hả?
Trái tim Phương Thốn khẽ động một chút, cảm thấy phản ứng của lão tiên sinh này không đúng cho lắm.
Nếu ông ta chỉ vì lời nói này của hắn ta mà cảm thấy vui vẻ hoặc là bị dọa phải thì lúc này e rằng đã đứng lên và mỉm cười đón tiếp, thương nghiệp ca tụng lẫn nhau mà thôi. Nhưng hiện tại, tuy rằng ông ta quả thật là đang khen, nhưng phản ứng của ông ta lại không được đúng cho lắm, như thể hắn đã nói đúng tâm tư gì đó của ông ta vậy.
Sau khi cân nhắc được một lúc, Phương Thốn đưa ra câu trả lời an toàn nhất:
-Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi!
-Công tử khiêm tốn quá rồi!
Lão tiên sinh xua tay một cái nói:
-Nếu như không có cái lá gan để múa rìu qua mắt thợ thì làm sao có đủ tư cách để nhập ban môn chứ hả?
Nói xong, ông ta lại thở dài ra một hơi, như thể muốn phun ra hết những uất ức trong lồng ngực.
Sau đó ông ta đưa tay ra đẩy hộp đan đó đến trước mặt của Phương Thốn, nói:
-Tặng công tử đấy!
Phương Thốn vội vàng xua tay nói:
-Không cần, không cần đâu…
Khúc lão tiên sinh đột nhiên trừng mắt lên nói:
-Trước đấy lão phu đã nói rõ rồi, người phân biệt được đan dược sẽ không lấy một xu, kẻ không phân biệt được đan dược có lấy ngàn vàng đến cũng không bán. Công tử rất hợp với ý của lão phu. Lẽ nào còn muốn ta nói lời mà không giữ lời hay sao hả? Sau này ngươi tới mua đan, lão phu không lấy xu nào…
Hạc Chân Chương hoàn toàn bị làm cho choáng váng rồi.
Còn Phương Thốn thì trong lòng cũng hơi thắt lại một chút, quay đầu nhìn xung quanh chỉ thấy một túp lều cũ nát, ánh sáng âm u, chẳng khác nào là một nhà dân nghèo, hầu hết đều được người phàm sử dụng. Có thể thấy được vị đan sư này sống qua ngày như thế nào. Đặc biệt là ở bên trong nhà đó, còn có một tiểu cô nương e thẹn và dễ thương đang lén lút theo dõi… Đường đường là Phương nhị công tử, hắn làm sao có thể để mất cái thể diện này được chứ?
Thế nên, Phương Thốn mỉm cười một cái, đột nhiên nói:
-Tiểu Thanh Liễu!
-Có tiểu nhân…
Tiểu Thanh Liễu từ bên ngoài, không biết là ở đâu mà chui vào, cười hì hì nhìn vào túp lều.
Phương Thốn nói:
-Lấy bạc!
Ngay lập tức, Tiểu Thanh Liễu liền lấy ra một xấp phiếu bạc, hai tay dâng lên cung kính đặt chúng lên bàn.
Khúc lão tiên sinh thấy thế, thần sắc đã có chút tức giận, râu ria cũng sắp bay lên rồi.
-Đan của tiên sinh, hoặc là một xu cũng không lấy, hoặc là ngàn vàng cũng không bán có phải hay không?
Phương Thốn nhìn thẳng vào ánh mắt của Khúc lão tiên sinh, nhẹ giọng cười và nói:
-Vậy thì bản công tử sẽ dùng vạn lượng vàng để mua, không tính là phá hoại quy củ phải không?


Đột nhiên trong túp lều đều trở nên vô cùng im lặng, vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đôi mắt của Hạc Chân Chương cũng nhất thời tròn xoe, cái mồm há to đến mức có thể nhét cả vào một viên đan lớn vào.
Còn có thể chơi như thế này sao?
Khúc lão tiên sinh ngây người ra nhìn Phương Thốn, đột nhiên cảm thấy không biết là tại sao mà hôm nay ông ta không thể hung dữ lên được?
Còn đằng sau bức màn đó, có một tiểu cô nương lấy tay che miệng lại và trong mắt đã lóe lên đầy sao trời!
Chỉ có Tiểu Thanh Liễu cả vẻ mặt đều toát lên sự ngưỡng mộ, nhìn vị công tử của nhà mình, trong lòng liền suy nghĩ:
-Ôi thần linh ơi, công tử nhà ta là đã nhìn trúng ai rồi hả?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất