Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 147. Bản tính vốn rất lương thiện

Chương 147. Bản tính vốn rất lương thiện


Phương Thốn thì ngược lại, nhìn Khúc lão tiên sinh một cách chân thành, hắn cảm thấy có lẽ là đã nắm lão đầu này trong tay được rồi…


-Ha ha, ha ha, đã lâu rồi lão phu không có gặp qua ai mà có thể khiến ta không nói nên lời như vậy…
Qua một lúc lâu sau, vị Khúc lão tiên sinh đó mới đột nhiên bật cười và đứng dậy, tiếng cười trông còn rất vui vẻ.
Ông ta vừa cười vừa đứng dậy vuốt ve chòm râu của mình, nói với cô nương đang e ấp trốn sau tấm rèm:
-Cháu gái ngoan, hôm nay oan đại đầu đến đưa tiền cho chúng ta, chúng ta không lấy cũng uổng, cháu muốn mua ngọc trai yên chi gì cũng được rồi…
Qua một lúc lâu sau, cô nương xấu hổ đó mới bẽn lẽn bước ra và cẩn thận cầm lấy phiếu bạc đặt trên bàn.
Nhưng vừa đổi tay một cái, nàng đã đặt một túi đan dược xuống trước mặt của Phương Thốn.
Là một túi!
Phương Thốn nhận được một túi đan nên tâm trạng rất vui vẻ. Còn Khúc lão tiên sinh, người nhận được vạn lượng phiếu bạc đó tâm trạng cũng rất là tốt. Hạc Chân Chương ngơ mắt ra mà nhìn, hệt như một kẻ ngốc vậy. Nhìn lão đan sư trong Dạ Phường nổi danh là tính tình kỳ quái này, và cái người trong thư viện nổi danh là Phương công tử đang nói chuyện rôm rả với nhau trong túp lều, cao đàm khoát luận, nói đến mức cả hai đều thấy hưng phấn. Thậm chí, còn đẩy hắn ta ra ngoài mua rượu về uống, vừa uống vừa thảo luận vô cùng sôi nổi.
Từ thế gian kỳ đan, nói đến những ảnh hưởng của luyện khí sĩ khi sử dụng đan, từ sự ảnh hưởng của luyện khí sĩ khi sử dụng đan đến tiền đồ vận mệnh của Đại Hạ, lại từ tiền đồ vận mệnh của Đại Hạ nói đến chuyện con chó nhà bên cạnh lười biếng đi ăn trộm xương, lại từ chuyện con chó lười biếng ăn trộm xương nói đến chuyện thành Liễu Hồ đang náo loạn mấy ngày hôm nay, chuyện nhân đan bị đánh cắp…
-Bọn yêu tà khốn nạn, loại trò chơi luyện nhân đan, đánh mất cả lương tâm này để cho ta mà bắt được, một tay bóp chết hai tên…
Lão tiên sinh nhắc tới nhân đan là lại tức giận đến mức muốn lật tung cả nóc nhà lên.
Phương Thốn hùa theo nói:
-Đúng vậy!
Khúc lão tiên sinh tiếp tục mắng:
-Loại người này, đừng nói là luyện, chỉ nghĩ thôi là đã đáng tội chết rồi!
Phương Thốn hùa theo nói:
-Đúng vậy!
Khúc lão tiên sinh vẫn tiếp tục mắng:
-Thành Liễu Hồ xuất hiện loại chuyện như vậy, thành thủ và viện chủ đều không thể trốn khỏi trách nhiệm này được, họ đáng bị trừng phạt thật nghiêm khắc!
Phương Thốn hùa theo nói:
-Đúng vậy!
Khúc lão tiên sinh mắng:
-Cái tên đạo nhân đan kia cũng không phải là loại gì tốt, cũng phải…
-…
Hắn vội vàng chuyển chủ đề, một bộ mặt nghi hoặc nói:
-Nói tới, ta cũng từng nghe người ta nói qua, cái ngày đó đan phát ra tinh quang tứ xạ, khí cơ rất quái dị. Cái người trộm đan đó làm sao có thể dưới bao nhiêu là con mắt mà vẫn trộm được đan chứ hả? Cho tới tận bây giờ cũng không có người nào phát hiện ra hay sao?
-Nhân đan sao?
Khúc lão tiên sinh nghe vậy liền lộ ra vẻ khinh thường:
-Có lẽ là nhờ tà vật, đây đã tính là gì đâu, ta ít nhất cũng có thể dùng bảy cách để phong ấn nó, là bảy cách!


Cho đến khi trời đã tối rồi, dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Hạc Chân Chương, Phương Thốn mới nói lời từ biệt với Khúc lão tiên sinh, cái người đang không nỡ từ biệt đó. Sau khi rời túp lều và lên xe ngựa, Khúc lão tiên sinh cũng là lần đầu tiên nể mặt một người mà ra ngoài để tiễn, còn nhiệt tình mời Phương Thốn nếu như không có việc gì thì nhớ thường xuyên đến nói chuyện…
-Chậc chậc, cho dù Phương nhị công tử đã nhận được cả một túi đan này, nhưng tổng thể vẫn là lỗ có đúng không? - Ngồi trên xe ngựa, Hạc Chân Chương nhìn Phương Thốn, cái người đang vô cùng hài lòng, trông cực kỳ vui vẻ kia, nhịn không được mà nói.
Phương Thốn cười đáp:
-Cái này là Hạc huynh không hiểu rồi. Đối mặt với một vị tiền bối cao nhân như vậy là phải trượng nghĩa sơ tài, nói không chừng một ngày nào đó có thể giúp đỡ…
Thấy hắn ta vui vẻ như vậy, Hạc Chân Chương quyết định chống lại một chút nói:
-Chậc chậc, lỡ như không giúp được ngươi thì làm sao hả?
Phương Thốn nghe vậy thì bất chợt cười lên:
-Không giúp được gì thì số tiền này thiệt thòi một chút cũng không tính là gì, có phải hay không?
-… Phụt!
-…
-…
Đến trước cổng thành Liễu Hồ, Phương Thốn mỉm cười chào tạm biệt Hạc Chân Chương:
-Chuyến đi Quỷ Thị hôm nay, thực sự mới phát hiện ra Hạc sư huynh hiểu biết phi phàm, khiến người khác phải kinh ngạc. Sau này, trên con đường tu hành này, Phương nhị còn nhiều chỗ phải nhờ Hạc huynh chỉ giáo nữa đấy…
-Đâu nào, đâu nào, cùng nhau học hỏi mà thôi…
Đưa tiễn cỗ xe của Phương nhị công tử xong, Hạc Chân Chương vẫn còn một chút cảm khái.
Đột nhiên, cảm thấy hình như là thiếu một thứ gì đó, một lúc sau mới ngây người ra ngẩng đầu lên nói:
-Không phải bảo rằng sẽ đến Lưu Nguyệt Lầu hay sao?
-Lại không đi nữa sao?
-…
-…
Trở về Phương trạch, Phương Thốn nói chuyện một lúc với Phương lão gia và Phương phu nhân, người đang đợi hắn ta trở về rồi sau đó trở về phòng của mình.
Đầu tiên là lấy từ trong túi đan của Khúc lão tiên sinh ra một viên đan trông có vẻ là tốt nhất, lấy một tách trà rồi từ từ nuốt xuống, sau đó thì tập trung tinh thần ngồi yên lặng.
Qua một thời gian ngắn, hắn ta bắt đầu cảm thấy được dược tính đã tan ra, giống như một luồng nhiệt nóng vậy, lưu chuyển khắp cơ thể.
Phương Thốn vội vàng khởi động pháp lực, di chuyển một vòng cơ thể, đem dược tính luyện nhập vào trong kinh mạch từng tí một. Phải hơn nửa canh giờ sau hắn mới cảm giác được dược tính đã tan ra hết. Lúc này mới tập trung cảm nhận, hình như đã nâng lên được một cấp, tinh thần cũng có vẻ thịnh vượng hơn trước lúc phục đan thì không khỏi cảm thán một tiếng, phải ca ngợi Khúc lão tiên sinh đó, quả thực không tầm thường, lợi hại…
Ca ngợi thứ hai đó chính là sau khi dùng Luyện Khí Đan xong, quả nhiên có tác dụng đối với việc nâng cao tu vi, hơn nữa còn hết sức rõ ràng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất