Chương 285. Tin cũng không tin (2)
Vừa nói chuyện, pháp lực rơi vào trên quyển sách, ngưng tụ thành một phương ấn ký linh khí mờ mịt.
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, đáy mắt lộ ra mấy phần trầm tư, bỗng nhiên Thanh Tùng trường lão nói:
-Sau khi tiên sư chết, người thế gian đều cảm thấy Phương gia Liễu Hồ nhất định sẽ xuống dốc, sớm muộn sẽ có một đạo sóng lớn nào đó ập tới, thịt nát xương tan, có rất nhiều người đặt cược trước, lựa chọn đứng ở bên không coi trọng Phương gia, ví dụ như Cửu Tiên Tông, như vị họ Phạm của Quận Phủ kia…
-Đích thực là nhìn tình hình Phương gia không được tốt lắm, dù sao thì cũng chỉ có một Phương Xích tiên sư…
Hàn Thạch trưởng lão cười ha ha, vỗ ngực một cái, vàng bạc đồ trang sức trên người kêu vang:
-Nhưng đánh cược lớn thì vốn chỉ có những người sống tốt kia mới có thể cược, loại nghèo nát như chúng ta này, có cược cứ đánh là được rồi…
Thanh Tùng trưởng lão nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ:
-Ngươi có biết, vì sao nhiều trưởng lão rời tông đi như vậy mà duy chỉ có hai người chúng ta ở lại không?
Tiểu Từ tông chủ khẽ giật mình:
-Chẳng lẽ không phải bây giờ hai vị không có tông môn để đi à?
Sắc mặt hai vị trưởng lão Hàn Thạch và Thanh Tùng hơi đỏ lên, hiên ngang lẫm liệt nói:
-Dĩ nhiên không phải, chủ yếu là do hai người chúng ta coi trọng Thủ Sơn Tông!
-Không sai, lúc không có Bảo Thân Pháp, chúng ta đã coi trọng Thủ Sơn Tông, huống chi là hiện tại?
-…
-…
-Ta đã xem qua quyển Thân Minh Luyện Bảo Thân này, pháp môn ở trong này cũng là không khó để lĩnh hội, ta sẽ mau chóng tăng Ngũ Khí Luyện Bảo Thân của mình lên Thần Minh Luyện Bảo Thân, cũng sẽ toàn tâm lĩnh hội Thần Minh Bí Điển, có long thạch công tử ban cho, hẳn là sẽ không quá chậm…
-Chỉ có điều…
Mà lúc này ở bên trên núi Ngọc Cảnh, Vũ Thanh Ly đã lấy được một quyển pháp môn tu hành Thần Minh Luyện Bảo Thân và Thần Minh Bí Điển hoàn chỉnh đang đờ đẫn nhìn cả nửa ngày, sau đó yên lặng cất hai loại pháp môn này vào, chính mình cũng trải qua một phen suy tư, sau đó nhìn về phía Phương Thốn, nói:
-Phương nhị công tử, ngươi chắc chắn sẽ không có người nào nghĩ đến một chút khả năng khác?
Dừng lại một chút, rồi bổ sung:
-Dù sao thì một quyển pháp môn tu luyện Bảo Thân tứ phẩm cũng quá trân quý…
Phương Thốn ở trên ghế bành ngồi lệch qua một bên xoa mi tâm, tiểu hồ ly ở phía sau đấm vai cho hắn.
Trong khoảng thời gian này giảng giải pháp môn tu luyện Thần Minh Luyện Bảo Thân quá mệt mỏi, không những tinh lực bản thân tiêu hao không ít mà tiểu hồ ly vẫn luôn đi theo ghi chép, chỉnh lý cũng mệt, cho nên Phương Thốn bảo nàng đấm vai cho mình cũng là vì tốt cho đứa trẻ này, cho nàng hoạt động nhiều một chút.
Nghe Vũ Thanh Ly nói, hắn nhìn Vũ Thanh Ly một cái rồi cười, nói:
-Ngươi nhìn ra cái gì rồi?
-Trong lòng ít nhiều cũng có một chút nghi hoặc…
Vũ Thanh Ly nghĩ nghĩ, dường như cũng có một chút do dự, nhưng vẫn là thản nhiên nói:
-Ta không có bất kỳ bằng chứng gì, nhưng rốt cuộc trong lòng có chút nghi ngờ, nếu như ta có, người bên ngoài cũng có khả năng sẽ có, chuyện như vậy, luôn cần đề phòng sớm một chút…
Nhìn vẻ mặt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội người khác của Vũ Thanh Ly, Phương Thốn mỉm cười.
Có thể chủ động nói ra nghi vấn trong lòng, đã nói lên mình không có uổng công kết giao với người này.
-Thực ra có đề phòng hay không cũng không sao cả!
Phương Thốn tiếp tục xoa mi tâm, chậm rãi nói:
-Ta cảm thấy, có một số việc, không nhất định là cần người khác tin, bởi vì cho dù lời ngươi nói có là thật thì cũng sẽ có người hoài nghi. Cho nên, chỉ cần bọn hắn nguyện tin tưởng, lại để cho bọn họ có một chút không xác thực nắm chắc được là được rồi, còn về vị tiểu tông chủ của Thủ Sơn Tông kia, còn có hai vị trưởng lão… Ừm, nhẹ một chút… Chắc là hai vị trưởng lão này sẽ tin, dù sao thì ta thấy hai người họ thực sự có chút không được thông minh cho lắm, còn vị Tiểu Từ tông chủ kia, nếu như ta đoán không sai, lúc này hắn đã hiểu được cái gì đó…
Thần sắc Vũ Thanh Ly ngưng lại:
-Vậy chuyện phía sau xử lý thế nào?
-Đừng hoảng!
Phương Thốn nói:
-Ngươi chỉ cần chau mày một cái thôi ta cũng có cảm giác là ngươi muốn đi diệt khẩu…
-…
Vũ Thanh Ly:
-Đúng là ta có cân nhắc đến chuyện này!
-…
Phương Thốn cười giải thích nói:
-Chính là hi vọng hắn hiểu ra được, chỉ có hắn hiểu được thì mới biết được rốt cuộc Phương gia ta có còn át chủ bài hay không, trong nội tâm hắn sẽ buộc phải đưa ra một lựa chọn, lựa chọn là rốt cuộc có muốn đánh cược một lần ở trên người ta hay không…
Vũ Thanh Ly vội nói:
-Công tử chắc chắn là hắn sẽ chọn chúng ta?
-Lúc trước khi ta mua tông môn này của hắn, ta đã từng nói với hắn một câu, ngươi có biết là cái gì không?
-Chỗ này không có người ngoài, công tử có thể không cần thừa nước đục thả câu…
-A, xin lỗi, quen rồi…
Phương Thốn cười, nói:
-Thực ra lúc ấy ta không chỉ nói với hắn một câu, cũng không biết rốt cuộc là câu nào đả động đến hắn, câu đầu tiên là, loại tông môn như Thủ Sơn Tông này, không nên xuống dốc, nếu ngươi nguyện ý cho ta một cơ hội, vậy thì ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội!
Vũ Thanh Ly nói:
-Rất khiến người ta động tâm, câu nói thứ hai thì sao?
Phương Thốn thản nhiên nói:
-Nếu ngươi không đồng ý, thì ta xử chết ngươi…
Bất luận trong lòng mọi người nghĩ thế nào, không khí trên dưới Thủ Sơn Tông đã có thay đổi cực lớn.
Trước đây trên sổ Công Đức, tên của các đệ tử xếp phía trên thì không cần phải nói, hiển nhiên được đến đại điện Truyền Công ở ngọn núi cao nhất của Thủ Sơn Tông, không những được truyền pháp môn Thần Minh Luyện Thân Pháp, còn được ban cho rất nhiều linh đan diệu được, nhất là ba đệ tử đứng đầu sổ Công Đức còn được ban cho một viên long thạch, dùng để giúp nhanh chóng đột phá gông cùm xiềng xích, tu thành Thần Minh Bảo Thân!
Mà những đệ tử Thủ Sơn Tông có xếp hạng ở giữa thì được Bảo Thân Pháp khích lệ một chút, tất cả đều được xuống núi một ngày, bây giờ đang vội vàng gửi một bức thư về nhà, để bọn họ nghĩ hết mọi cách, mở kho phát thóc cũng được, thực sự không được thì mua tất cả gái lầu xanh ở trong thành, sau đó mỗi người một cặp thành thật cùng người ta sống qua ngày, miễn cưỡng cứu các nàng khỏi chốn hồng trần.