Chương 286. Đại đệ tử Thủ Sơn Tông
Những người khác, cũng đều là hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm nơi nào có dấu vết của yêu ma giống như là đang tìm bảo bối vậy.
Run rẩy đi, yêu ma quỷ quái và nữ tử thanh lâu, đệ tử Thủ Sơn Tông đến đây…
Còn về phần các đệ tử xếp phía sau, cần lập nhiều công đức, không phải một buổi một ngày là có thể hoàn thành, nhưng khi thấy những đệ tử khác đều hoang mang bận rộn cũng cảm thấy có chút không kìm nén được, cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, chạy xuống núi, mặc dù cần nhiều công đức, nhưng nếu dùng hết toàn lực, lại thêm sự củng cố của gia tộc, thực ra cũng không tính là khó lắm.
Rốt cuộc thì có thể gia nhập Thủ Sơn Tông, có nhà ai là không có chút nội tình?
Dù sao thì bản thân nhất định phải học được Thần Minh Luyện Thân Pháp, lúc này không tranh thủ thời gian ra tay, lỡ như đợi đến thời gian sau, tông môn bỗng nhiên lại đặt ra quy củ thẩm định số lượng công đức mà mỗi người lập được, bản thân chưa đủ, vậy thì không phải là vấn đề lớn rồi sao?
Cũng bởi vì ôm tâm tư này nên đệ tử Thủ Sơn Tông xuống núi càng ngày càng nhiều, mấy thành trì xung quanh nổi lên từng đợt phong trào, vốn dĩ, thân là đệ tử tông môn cũng không cần định kỳ xuống núi, nếu xuống núi thì chỉ là một vì lịch luyện, hai cũng là vì chính bản thân mình, vì tông môn tranh chút danh vọng, ngũ đại tông môn của quận Thanh Giang đều là như vậy, duy chỉ có đệ tử của Thủ Sơn Tông…
Thực sự là đệ tử Thủ Sơn Tông cũng không có động lực để đi làm loại chuyện này!
Nhưng mà bây giờ, đệ tử Thủ Sơn Tông ai cũng đỏ mắt, tìm kiếm cơ hội lập công đức như điên, trong thời gian ngắn danh vọng của Thủ Sơn Tông đúng là ba ba ba đi lên, trước mắt nữ tử thanh lâu ở xung quanh thành đều đã không đủ mua…
Còn về phần công đức chỉ vì cái lợi trước mắt này có được tính là công đức không?
Phương nhị công tử cảm thấy không quan trọng, thu hoạch được gần đây khá tốt…
…
…
-Dối trá, vô sỉ… đó… đó căn bản là tiểu nhân vô sỉ…
Lúc mà trên dưới Thủ Sơn Tông rộ lên phong trào cũng là lúc mây đen bao phủ nơi này, các nam đệ tử ở trên phòng ốc trên đỉnh của Thủ Sơn Tông, Chu Hoài là đại đệ tử của Thủ Sơn Tông, sống ở trên núi, hắn thậm chí còn có động phủ riêng thuộc về đại đệ tử Thủ Sơn Tông, hơn nữa còn có mấy sư huynh đệ thay phiên chăm sóc hắn.
Trải qua thời gian được trưởng lão cho dùng thuốc, dùng đan, ngoại thương của hắn đã tốt hơn một nửa, chỉ là nội tức vẫn không có gì, cử động bất tiện, lúc nào cũng nằm ở trên giường, tính tình còn lớn hơn so với trước kia.
Khi hắn nghe được sư huynh đệ bên cạnh mình nói Thủ Sơn Tông bây giờ đã tìm được Thần Minh Luyện Thân Pháp về, hơn nữa chúng đệ tử đều muốn vội vã xuống núi lập công lấy công đức để có được cơ hội tu hành pháp môn này, lửa giận lập tức dâng cao đến ba trượng, hận ý ngập trời, nghiêm nghị nói to:
-Phương gia, Phương gia không có một người nào là tốt cả, tất cả đều là đồ giả dối!
-Cái già mà Luyện Thân Pháp, ta căn bản không tin, tất cả đều là gạt người…
-Hắn nói cái gì mà lập công đức, ta nhổ vào, cùng lắm cũng chỉ là để cho người ta thay Phương gia hắn tranh giành thanh danh mà thôi!
-Hắn… nếu hắn thật sự vì đệ tử Thủ Sơn Tông ta cân nhắc vậy thì vì sao không truyền Bảo Thân Kinh trước mà lại để cho mọi người đi lập công đức, như thế thì phần nắm chắc không phải lớn hơn một chút sao? Chẳng phải là công đức lập được sẽ lớn hơn sao? Hơn nữa… hơn nữa, lập công đức, há có thể là bị buộc phải đi làm, hắn… Phương gia hắn chính là bản thân mình làm chuyện độc ác, muốn làm chuyện lừa đời để lấy tiếng, đáng ghét…
-Chỉ cần ta còn sống một này, thì sẽ không bao giờ bị loại tiểu nhân này lừa gạt, không màng tất cả mà làm bậy cùng với chúng!
-…
-…
Mấy vị đệ tử tới thăm hắn đều đã trầm mặc.
Lời nói tương tự bọn họ đã nghe qua rất nhiều lần, từ khi Chu Hoài được đỡ trở về đã không ngừng chửi mắng cả ngày, bây giờ hắn là một người bị thương, thậm chí còn là một phế nhân, quan hệ giữa mọi người đương nhiên cũng chỉ có thể thuận theo hắn, thậm chí đến mở miệng đi khuyên cũng không hay lắm.
-Mọi người không cần để ý đến hắn ta, hắn… rõ ràng chính là hắn đang làm khó chúng ta!
Ánh mắt Chu Hoài nhìn chằm chằm vào mấy vị sư huynh đệ, nghiến răng nghiến lợi, nói:
-Mặc dù hắn nói tất cả mọi người đều có thể được truyền Bảo Thân Pháp, nhưng theo cách tính của hắn thì mọi người phải lập bao nhiêu công đức?
-Mười vạn? Hai mươi vạn?
-Có trời mới biết là cần bao lâu mới có thể tích lũy đủ, thậm chí có khả năng là mãi mãi cũng không tích lũy đủ!
-Mọi người đừng sợ, dìu ta đi, người khác sợ hắn, ta không sợ hắn, ta phải ở trước mặt mọi người đối chất với hắn!
-Nếu chúng ta đều là đệ tử Thủ Sơn Tông, dùng tiền để có thể vào đây, vậy thì hắn dựa vào cái gì, có tư cách gì mà không truyền Bảo Thân Kinh cho chúng ta?
Nói rồi muốn cố gắng đứng lên nhưng không thấy có người nào đỡ, Chu Hoài lập tức trợn mắt nhìn:
-Các người sợ phải không? Sao có thể sợ loại người này?
-Chu sư huynh, bớt giận…
Lúc này, có một đồng môn vẫn luôn trầm mặc đứng bên giường đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói một câu.
Chu Hoài giận giữ, nhìn chằm chằm về phía hắn:
-Thành sư đệ, ngươi có ý gì?
Vị đệ tử họ Thành kia đỡ Chu Hoài, ánh mắt và sắc mặt mấy đồng môn ở xung quanh có chút do dự nhưng sau đó sự phẫn nộ đã vượt lên sự do dự, nhìn thẳng về phía Chu Hoài nói:
-Chu sư huynh, cho tới bây giờ huynh còn không hiểu sao? Thực ra không cần huynh nói, chúng ta cũng biết, huynh chịu ủy khuất, trong lòng huynh hận. Nhưng mà chúng ta lấy lương tâm ra nói, lúc trước huynh mang chúng ta chạy tới núi Ngọc Kính quấy rối, nói những lời vũ nhục Phương Xích tiên sư… chuyện này, thực ra cũng là quá đáng!
-Không nói Phương Xích tiên sư có làm gì khắp thiên hạ hay không, nhưng là có đại ân đại đức với chúng ta. Không biết chúng ta có phải là vong ân phụ nghĩa không, nhưng ở trước mặt Phương Thốn trưởng lão, vũ nhục người huynh trưởng đã chết của người ta, chúng ta cũng đã là rất quá đáng đi?
-Vù!