Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 297. Trưởng bối hỏi tội

Chương 297. Trưởng bối hỏi tội


Tuy nhiên phi thuyền cũng không có đi thẳng đến thành Thanh Giang, mà Phương Thốn để Tiểu Thanh Liễu điều khiển phi thuyền từ Thủ Sơn Tông đi đường vòng, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhìn qua những dòng sông cùng ngọn núi, nhìn qua những đồng ruộng liên miên, làng mạc thị trấn, thỉnh thoảng còn trò chuyện một chút về phong tập tục quán của từng vùng với Tiểu Từ tông chủ, hai người họ chẳng giống như đi làm việc mà giống như hai đại gia đang đi du sơn ngoạn thủy vậy.
-Mảnh hoa Tử Kinh này rất đẹp nha, cực kì bát ngát, có chút sắc tím, tô điểm trời xanh, tiên ý vô biên...
-Phương trưởng lão, dù sao chúng ta cũng là đi làm công việc...
-A, cái thôn trấn nho nhỏ này rất hiếm thấy nha, trăm dặm xung quanh đều cằn cỗi nhưng vẫn có người sinh sống.
-Phương trưởng lão, chúng ta còn phải đi quận Thanh Giang...
-Hình như phía trước có quỷ khí, người trong thôn xóm kia đã chết hết rồi à?
-Phương trưởng lão, chúng ta...
-Im miệng.
-...
-...
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, quanh đi quẩn lại, Phương nhị công tử thưởng thức một cánh đồng hoa, lại nhìn một chút sơn dã, còn thuận tay bảo Tiểu Từ tông chủ đi tiêu diệt quỷ yêu, trì hoãn không ít thời gian.
Có điều cũng tốt, sau khi Tiểu Từ tông chủ van nài thuyết phục thì cuối cùng Phương Thốn cũng bay thẳng về phía thành Thanh Giang, cũng may mà tốc độ của phi thuyền cực nhanh, sau khi xác định phương hướng cần đến thì mở hết tốc lực mà bay.
Tuy nhiên khi bay gần tới thành Thanh Thiên, phi thuyền cũng không có bay thẳng vào mà là theo Tiểu Từ tông chủ dẫn đường về phía một ngọn núi tĩnh mịch phía ngoài thành chừng một trăm dặm.
-Không cần vào thành, Phạm lão tiên sinh ngại huyên náo trong thành, bình thường thích ở biệt viện bên trong núi, chúng ta đến nghị sự cũng được tiên sinh đón tiếp ở trong biệt viện này.
-Núi này cũng đẹp, nhưng lão tiên sinh thân là một vị quận thủ mà lại ngại trong thành huyên náo sao?
Trên đường Phương Thốn nghe được việc này, thầm cười một tiếng.
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống dừng ở bên sườn núi, sau đó Tiểu Từ tông chủ cùng Phương Thốn xuống khỏi phi thuyền.
Hai người thoáng chỉnh lại áo bào, thần sắc trở nên nghiêm túc, cất bước đi vào trong ngọn núi.
Tiểu Từ tông chủ mặt mày ngưng trọng, lùi lại nửa bước, đi sau lưng Phương Thốn.
Phương Thốn đi được vài bước, đột nhiên cảm giác được điều không đúng, quay đầu lại nói:
-Ngươi đi trước đi.
Tiểu Từ tông chủ khẽ giật mình:
-Vì sao?
Phương Thốn con mắt trừng lớn:
-Vì ngươi là tông chủ chứ sao?
Tiểu Từ tông chủ sắc mặt có chút lúng túng:
-Coi như ta là tông chủ, nhưng điều này...
Phương Thốn nói:
-Lên phía trước đi.
-Ừm.
Tiểu Từ tông chủ thành thành thật thật đáp ứng, tiến lên hai bước, có chút chột dạ đi thẳng về phía trước.
...
...
Đi một đường thẳng, rất nhanh hai người đã tới một tòa điện bên trong núi, tới nơi lập tức giơ thiệp mời lên.
Có một người hầu dẫn hai người Tiểu Từ tông chủ và Phương Thốn đi vào điện, khi vừa vào điện hai người liền thấy trong điện đã có một dải người đang ngồi uống trà nói chuyện. Những người này có nam có nữ, đều đã có tuổi, khí độ uy nghi, tu vi không tầm thường, đều là tông chủ cùng trưởng lão của ngũ đại tông môn trong quận Thanh Giang. Bọn họ thấy có người mới vào điện thì nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn
-Chư vị tiền bối, hữu lễ...
-Ha ha, Tiểu Từ tông chủ, đã lâu không gặp...
-Vị này chính là Phương Thốn Phương nhị công tử à?
-...
-...
Tiểu Từ tông chủ hết sức khách khí, đối với những người này dùng cách bái phỏng của tiểu bối đối với tiền bối, mà những tông chủ này cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tiểu Từ tông chủ luận tuổi tác thì là tiểu bối so với bọn hắn, nên Tiểu Từ tông chủ dùng cách bái phỏng của tiểu bối, mà bọn hắn đứng dậy đáp lễ lại là bởi vì tuy tuổi tác của Tiểu Từ tông chủ nhỏ nhưng cũng là tông chủ hiện tại của Thủ Sơn Tông, luận địa vị thì ngang bằng với bọn hắn.
Ngược lại là Phương Thốn khi vào điện cho dù có gặp ai thì cũng chỉ là cười hỏi thăm. Cách chào hỏi này làm cho mọi người cảm thấy hơi không phù hợp, tuy nhiên thân phận của Phương Thốn là trưởng lão của Thủ Sơn Tông, bọn hắn cũng không tiện gây khó dễ. Thêm nữa khuôn mặt của Phương nhị công tử đầy vẻ tươi cười, trời sinh khiến cho người ta cảm thấy rất hòa ái dễ gần lại cũng không khiến người ta cảm thấy vô lễ.
Nhưng tự nhiên cũng có không ít ánh mắt tò mò len lén đánh giá hắn.
Trước đây vị em trai của Phương Xích này đã tung ra một món lớn mua ba phần mười linh mạch của Thủ Sơn Tông, đây cũng là một đại sự tại quận Thanh Giang khiến vô số người thảo luận cùng thắc mắc nội tình của Phương gia lớn đến đâu.
Có điều, nếu chỉ mua Thủ Sơn Tông có tiếng mà không có miếng thì cũng thôi đi, đằng này Phương Thốn vừa mới đến Thủ Sơn Tông không đến một tháng, trong một lần tiến vào phía sau núi, không biết dùng bí pháp gì mà hỏi được công pháp đã thất truyền của Thủ Sơn Tông là Thần Minh Bảo Thân Pháp từ một kẻ đã bị bệnh điên là Thần Sơn trưởng lão. Điều này cũng là một đại sự trong mắt đám tông chủ ngũ đại tông môn quận Thanh Giang.
Một bộ Bảo Thân Pháp tứ phẩm nhìn thì bình thường nhưng lại có thể quyết định vận mệnh của một tông môn.
Nó chính là nền tảng của một tông môn.
So sánh với chuyện này thì 300 long thạch kia chẳng là gì.
Đương nhiên tuy trong lòng bọn họ hiếu kỳ với Phương Thốn nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tự mình tìm hiểu sau.
Mà lúc mấy vị tông chủ đang lặng lẽ đánh giá hắn, Phương Thốn lại đang nhìn quanh biệt viện nho nhỏ này, sân không lớn, có vẻ hơi cũ kỹ, mà đám tông chủ tới đây cũng gần như là một thân một mình, người nhiều nhất thì mang theo một đệ tử trẻ. Bây giờ Phạm lão tiên sinh còn chưa xuất hiện, bọn họ đều đứng nói chuyện phiếm trong biệt viện.
Nghị sự của người khác không nơi nào không có thần quang lưu chuyển, bảo khí đầy trời, hận không thể rửa sạch hoàn toàn vẻ phàm tục, ngược lại duy chỉ có vị Phạm lão tiên sinh này là làm một buổi nghị sự hội tụ những người có tu vi cùng địa vị cao nhất tại quận thành Thanh Giang một buổi gặp mặt dân dã nơi ngoại thành như thế này.
Trừ chiếc phi thuyền của mình ra thì dưới núi cũng không thấy những thuyền khác, chắc hẳn những tông chủ này đều ngự kiếm hoặc đằng vân mà tới.
Thú vị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất