Chương 296. Công việc (2)
-Phạm lão tiên sinh, Thánh Nhân sống...
Phương Thốn đọc danh tự này mấy lần, trên mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ dường như là cảm thấy có chút thú vị.
Trầm mặc một lúc, hắn bỗng nhiên cười một tiếng, nói:
-Kỳ thật ta có một vấn đề muốn hỏi.
Tiểu Từ tông chủ ngẩn ra, giương mắt nhìn tới.
Phương Thốn vào mắt hắn nói:
-Lúc trước khi ta nhập quận tông, các vị trưởng lão đều không chọn ta có phải là vì quan hệ của ta với lão tiên sinh đây?
Tiểu Từ tông chủ nghe vậy thì hơi giật mình.
Hắn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phương Thốn, hắn biết mình không thể nói dối, trầm mặc một chút nói:
-Kỳ thật khi trưởng lão của các môn phái trước lúc tuyển chọn đệ tử thì đều thăm hỏi lão tiên sinh một lần, nhưng lúc đó, ta cũng không có đi đến gặp lão tiên sinh, bởi vì lão tiên sinh này... Ạch, hắn cảm thấy Thủ Sơn Tông của chúng ta không có Bảo Thân Pháp, nếu tiếp tục giữ lại thì có chút lừa dối các đệ tử... Ài, dù sao lúc cùng nhau đi tới Liễu Hồ, các trưởng lão của mấy đại tông môn thật sự cũng có đề cập tới chuyện này...
Nói đến chỗ này hắn thở dài một tiếng nhìn Phương Thốn nói:
-Phương nhị công tử, ta cũng không nói dối ngươi, nói thật với ngươi thì lão tiên sinh xác thực có đề cập tới ngươi, cũng có đề cập tới Phương gia, lời nói của hắn nguyên thoại như sau: Phương gia bây giờ rơi vào thời buổi rối loạn, đệ tử của Phương gia quá mức xuất chúng nên cũng có khả năng bị kẻ xấu để mắt tới, cho nên, không bằng trước hết cứ mặc kệ, đợi thời buổi rối loạn đi qua thì mới đề bạt, như vậy cũng không phụ huynh trưởng của hắn đã từng cống hiến hết mình với Đại Hạ...
-Thời buổi rối loạn? Trước hết cứ mặc kệ?
Phương Thốn nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy câu nói đó, cuối cùng lại là cười khẽ, nhẹ gật đầu.
Hắn đã nghĩ kỹ, phủi phủi tay áo, đứng dậy, cười nói:
-Vậy ta thật sự nên đi bái phỏng vị lão tiên sinh này một chút.
-Điều này, Phương trưởng lão muốn đi luôn bây giờ?
Tiểu Từ tông chủ nhìn, sắc mặt có vẻ hơi khó xử.
-Vị lão tiên sinh này có nguồn gốc sâu như thế với nhà ta, nếu ta không đi bái phỏng một chút thì chẳng phải sẽ bị cười chê là không biết lễ nghĩa sao?
Phương Thốn cười một hồi rồi đáp:
-Nhất là người ta còn có ân cứu mạng nha.
-Nhưng bây giờ đi là vì công việc mà...
Nếu thật sự muốn đi bái phỏng người quen cũ của huynh trưởng, vậy thì phải đi vào dịp khác mới đúng chứ. Gặp nhau trong công việc và bái phỏng riêng là hai việc hoàn toàn khác nhau, Tiểu Từ tông chủ rất là đau đầu vì Phương nhị công tử dường như không hiểu những điều này, không biết phải nói thế nào đây...
-Bớt nói nhiều lời, chuyện mà bản công tử làm chính là công việc.
Phương Thốn cũng không nhiều lời với hắn, một câu nói thẳng.
Tiểu Từ tông chủ không dám từ chối, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Tốt xấu gì ta cũng là tông chủ mà...
...
...
Tới ngày thứ hai, Tiểu Từ tông chủ đã sớm đứng chờ đợi ở dưới sơn môn, hắn mặc trên người một bộ áo bào màu đen, trên lưng thì mang theo hộp kiếm nặng nề cũng màu đen. Cũng không biết có phải là cân nhắc đến tu vi của Phương trưởng lão còn thấp hay không, sợ là pháp lực của hắn không đủ để đi đường dài như vậy, giữa đường có khi cần mình mang theo, cho nên mới đặc biệt chuẩn bị một phi kiếm có chỗ ngồi rộng rãi.
Đợi gần nửa canh giờ, hắn vẫn chưa thấy Phương Thốn trưởng lão đến, cảm thấy hơi nóng ruột, đang muốn đi lên núi thúc giục thì chợt thấy sau núi Ngọc Cảnh có một đám mây đen ở giữa không trung, chậm rãi tới sơn môn.
-Cái này...
Tiểu Từ tông chủ nhìn thấy một chiếc phi thuyền, cả người hơi sửng sốt.
Khuôn mặt của Phương Thốn trưởng lão ló ra, cười nói:
-Tông chủ còn không mau lên thuyền?
-Trưởng lão định ngồi trên phi thuyền này đi đến quận Thanh Giang sao?
Tiểu Từ tông chủ đạp trên hư không, bay vút lên tiến vào phi thuyền, cười khổ nói.
Phương Thốn cười nói:
-Đã có phi thuyền thì cần gì phải đi trên phi kiếm chứ, ta không thích gió thổi vào mặt.
-Chỉ là...
Tiểu Từ tông chủ hơi có chút do dự, nói:
-Phạm lão tiên sinh từ trước đến nay vẫn luôn tu tâm dưỡng tính, khổ tâm ma luyện, ít khi khoe khoang kiêu ngạo, nhất là không thích làm phiền đến bách tính, cho nên trong lúc bình thường đều là không thích những Luyện Khí Sĩ chúng ta dùng những vật dễ kinh động đến bách tính như chiếc phi thuyền này. Đây là lần đầu tiên ngươi đi gặp tiên sinh, ta cũng rất lâu rồi chưa gặp qua ông ấy, nên dùng phi thuyền có chút không hợp tình hợp lý...
Phương Thốn cười nói:
-Vậy có cần ta đổi quần áo đang mặc thành mấy miếng giẻ chắp vá hay không?
-Điều này cũng không cần...
Tiểu Từ tông chủ lắc đầu, nhìn về phía bên trong của phi thuyền, nói:
-Ngươi đã chuẩn bị lễ vật gì chưa?
Phương Thốn kinh ngạc nói:
-Đi làm việc mà thôi, còn phải chuẩn bị lễ vật?
Vẻ mặt Tiểu Từ tông chủ như sắp khóc nói:
-Có thể giống nhau sao? Dù sao ngươi cũng là vãn bối, sao có thể đi tay không?
Phương Thốn tức giận đến cười lạnh, nói:
-Để ý nhiều như vậy làm gì, đi.
-Ừm.
Tiểu Từ tông chủ thành thành thật thật bước lên phi thuyền.
Kình phong gào thét điên cuồng, một mảnh mây đen từ từ bay lên, dần dần đi về phía thành Thanh Giang.
Mà ở trong Đạo Đức Điện, hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch đứng nhìn xa xa, lập tức nhẹ nhàng thở phào.
-Ha ha, tông chủ đi rồi, Thái Thượng trưởng lão cũng đi rồi, ăn chơi đê.
-Mau mang mấy con cá tươi đến đây nhắm rượu.
-Tông chủ không cho động đến con cá kia mà.
-Sợ gì, có gì đổ tội lên đầu các đệ tử.
Quận Thanh Giang là một trong những quận phủ lớn nhất mà Ngoan Thần Vương cai quản, rộng hơn vạn dặm, cực kỳ bao la, trong quận Thanh Giang thì Thủ Sơn Tông cùng lục đại tông môn mỗi tông thủ hộ một phương, trong đó Thủ Sơn Tông thủ hộ ở phía nam, khoảng cách đến thành Thanh Giang cũng khá lớn, chừng hơn mấy ngàn dặm, nhưng khoảng cách đó chỉ là chuyện nhỏ đối với phi thuyền thứ vừa có tốc độ cực nhanh lại không phải nếm trải sương gió như ngự kiếm phi hành.