Chương 327. Rất đơn giản
Nhìn thấy khí thế bừng bừng của hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông, trong lòng thầm cảm thấy thú vị, thực sự là khó mà nói rõ ràng được.
Rõ ràng nhìn hai tên này thì có vẻ là sợ chết, rõ ràng là địa vị và thanh danh của hai người ở trong số trưởng lão của Thanh Giang thì cũng tạm tạm thôi, nhưng mà không ngờ giờ khí thế họ lại mạnh mẽ như vậy, lại có thể đè bẹp được cả mình.
Rõ ràng đối mặt với họ thì một thân tu vi của mình cũng không làm được gì!
Mà nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của năm vị trưởng lão, vẻ mặt của Thanh Tùng trưởng lão rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Bọn ta đã chuẩn bị ba ngày rồi!
Trọn ba ngày!
Phản ứng như thế nào cũng dự đoán hết rồi, còn không nói lại được ngươi nữa sao?
-Ngũ đại tông môn co đầu rụt cổ không ra, các người đặt tính mạng của bách tính ở chỗ nào?
-Phạm lão tiên sinh thánh nhân của Thanh Giang mệnh cho các ngươi ra ngoài chém yêu quái, các ngươi lại dám từ chối?
-Xem Thủ Sơn Tông người ta, cả tông môn trung nghĩa dũng cảm biết bao?
-Thủ Sơn Tông vốn rất tốt, ngũ đại tông môn là cái thá gì...
-...
Khi trưởng lão của ngũ đại tông môn xuất hiện, những người xung quanh hơi kinh ngạc, dù sao danh tiếng của Luyện khí sĩ cũng đã đi sâu vào lòng người, người bình thường không thể chọc đến bọn họ, nhưng là hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông lại tra lời một cách mỉa mai, mắng cho trưởng lão của ngũ đại tông môn không nói được câu nào, dân chúng xung quanh càng có can đảm, cơn giận theo đó càng lúc càng tăng vọt.
Đặc biệt, có trưởng lão của Thủ Sơn Tông chắn trước, Phạm lão tiên sinh chống đằng sau, lá gan càng ngày càng lớn.
Mà lá gan của bọn họ càng ngày càng lớn, khí thế cũng càng ngày càng cao, khí thế của trưởng lão ngũ đại tông môn càng ngày càng yếu, lúc mới đầu thì nổi giận, lúc này cơn giận biến mất một cách kỳ lạ, trong lòng duy chỉ còn lại nỗi sợ hãi...
-Thủ Sơn Tông đang làm gì vậy?
-Hai lão giả bình thường chỉ dám trốn trong Thủ Sơn Tông không dám lộ mặt này sao lại cứng như vậy?
Nhất thời không biết trong lòng dấy lên bao nhiêu nghi ngờ và oan uổng.
Muốn giải thích, quần chúng lại đang kích động, phải giải thích thế nào?
Muốn ra tay đánh người, nhưng trước mặt nhiều dân chúng như vậy cũng dám không dám ra tay...
Thế này thì đánh kiểu gì, ra tay một cái thì rõ ràng là kẻ thù của toàn bộ dân chúng quận Thanh Giang rồi...
Nhất thời trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ đáng giận.
Rất đáng giận.
Thủ Sơn Tông ngươi không chỉ muốn có danh tiếng tốt, nhân tiện còn muốn hại ngũ đại tông môn sao?
...
-Ai da, lúc này... phiền rồi đây...
Bên trong pháp chu, Tiểu Từ tông chủ liên tục thở dài, mặc dù lúc này dường như hai trưởng lão bên ngoài pháp chu đã cãi thắng, nhưng nhìn thái độ của ngũ đại tông môn, e rằng bọn họ đã ghi hận Thủ Sơn Tông rồi, nút thắt này lớn bao nhiêu đây?
Phương trưởng lão thế này là muốn...
Không nhịn được quay lại liếc nhìn Phương Thốn, nhưng lại không dám hỏi.
Hiện giờ mục đích của lục đại tông môn là cùng nhau tiêu diệt Khuyển Ma, đồng thời phân chia công lao do quận phủ ban thưởng sau khi giết chết Khuyển Ma. Mục đích của Tiểu Từ tông chủ càng rõ ràng hơn, hắn cảm thấy kết quả tốt nhất với Thủ Sơn Tông là khi phân chia công lao với ngũ đại tông môn, lấy một con số trung bình, để tạo nền tảng tốt cho Thủ Sơn Tông trở lại lục đại tông môn...
Nhưng sắp xếp của Phương Thốn lại khiến cho Thủ Sơn Tông lập tức bị trừ ra khỏi lục đại tông môn.
Rốt cuộc là muốn làm gì?
-Tông chủ là một người thật thà, không hiểu mấy thủ đoạn này đâu.
Phương Thốn nhìn ra khúc mắc trong lòng hắn, chỉ cười nói:
-Ngươi nhìn xem, Khuyển Ma cũng muốn giết, công đức Thủ Sơn Tông cũng muốn, một lần lấy đủ cả công đức và danh vọng, Thủ Sơn Tông trở về lục đại tông môn đâu còn là vấn đề nữa?
-Nói không chừng không chỉ là trở về lục đại tông môn, mà còn trở về đứng đầu lục đại tông môn ấy chứ...
Tiểu Từ tông chủ nghe vậy, lông mày cũng run lên.
Lời của Phương nhị công tử luôn dễ nghe như vậy, nhưng mấu chốt là... điều này không thực tế.
-Không nói đến những phiền toái phía sau, hiện tại tuy Thủ Sơn Tông chúng ta chiếm thượng phong, nhưng cũng chỉ là mượn oai hùm của Phạm lão tiên sinh, lão tiên sinh kia cũng không dễ đối phó, làm sao ông ta có thể giao món hời này không công cho Thủ Sơn Tông chúng ta?
-Yên tâm, chắc chắn ông ta sẽ làm vậy.
-...
-Ha ha, từ xa đã nghe thấy các ngươi đang khắc khẩu...
Ngay lúc Tiểu Từ tông chủ trong pháp chu đang rối rắm, mà bên ngoài pháp chu, hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông đang tuôn văn chương, cùng dân chúng mắng cho trưởng lão của ngũ đại tông môn mí mắt nhảy loạn xạ, đến lúc không chịu nổi nữa muốn động tay động chân thì nghe thấy một tràng cười lớn từ bầu trời phía nam, một đóa tường vân từ từ bay tới, đi vào trong thành, từ từ mở ra, bên trong đám mây là Phạm lão tiên sinh và người hầu.
-Phù!
Trưởng lão của ngũ đại tông môn vừa thấy Phạm lão tiên sinh, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng chủ sự cũng đến rồi.
Mà dân chúng trong thành cũng mừng rỡ, ai ai cũng dập đầu với Phạm lão tiên sinh từ xa.
Ngay cả hai cái bình phun... hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông cũng ngậm miệng tức thì.
Liếc nhau, dường như đang trao đổi ý kiến.
-Phạm lão tiên sinh tới thật đúng lúc, lục tông chúng ta liên thủ tiêu diệt Khuyển Ma, không ngờ người này còn chưa bắt đầu đã gây ra những chuyện không vui này...
Mặt Tu trưởng lão của Nhạc Thủy Tông bất đắc dĩ, tiến lên vái chào, muốn mời Phạm lão tiên sinh phán xử.
-Ha ha, khi nãy ta nghe người ta nói nên mới vội vàng tới đây...
Phạm lão tiên sinh ôn hòa mà không mất uy nghiêm mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía những người khác.
Lúc này ông ta cảm nhận được vô số ánh mắt xung quanh mình, trong lòng có một cảm giác vui mừng chưa từng thấy bao giờ, trước kia ngũ đại tông môn trước mặt mềm mỏng với mình nhưng sau lưng thì ai cũng có tính toán, lúc này nhìn mình tựa như nhìn cứu tinh, mà bách tính thành Thanh Giang kia vốn thờ phụng chính mình như thánh, lòng biết ơn và sự tôn thờ của họ dường như lại tăng lên một bậc.
Vừa khéo...