Chương 342. Thực Nguyệt Thần Quân (2)
Tất cả các đệ tử của Lạc Thủy Tông đều thực hiện cùng một động tác, đồng thời họ sao chép ra một phù triện màu xanh và dán vào vị trí ngay tim của mình, ngay lập tức các tia sáng xung quanh biến hóa, lần lượt từng cái mất hình dạng, rồi sau đó dượi sự hướng dẫn của Tu trưởng lão, sải bước xông vào núi Ô Nha, đi đến đâu thì lôi phù ở trên đầu cũng theo đến đó, sấm chớp cũng giáng xuống vô tận, tất cả những yêu ma đến gần bọn họ ngay tức thì đều bị sét đánh thành than cốc.
So với Cửu Tiên Tông, thủ đoạn của bọn họ có vẻ còn tinh vi hơn cả, không cần phải ra tay, chỉ che đầu xông vào thôi là được rồi.
…
…
-Không biết xấu hổ, từng người nam nhân to lớn như vậy lại không biết để cho nữ nhân chúng ta...
Và sau khi nhìn thấy thủ đoạn của hai tông này, nữ trưởng lão của Vân Hoan Tông quở trách, bàn tay nhỏ bé ném một chiếc chuông bạc lên không trung, rồi sau đó nàng ta đánh ra một đạo pháp lực, chuông bạc đó ngay lập tức lay động, tiếng chuông trong trẻo vui tai vang lên một hồi, vang vọng khắp xung quanh núi Ô Nha, loại âm thanh này ngay cả hộ sơn đại trận cũng không thể phòng bị nổi, khắp vùng núi khắp vùng hoang dã, dường như chỉ có tiếng chuông bay bổng vang đi vang lại.
Còn đám tiểu yêu trong hộ sơn đại trận khi nghe thấy tiếng chuông đều lộ ra vẻ mơ hồ, giống như đang buồn ngủ vậy, một lúc lâu sau, vị nữ trưởng lão của Vân Hoan Tông ở bên ngoài yêu kiều mỉm cười, đám tiểu yêu cũng ngay lập tức có phản ứng lại, chẳng qua chỉ là đồng tử đã giãn ra.
Trong nháy mắt, bọn họ đột nhiên chen nhau xông lên, có người xông vào bên cạnh hộ sơn đại trận, muốn phá giải đại trận.
Ngoài ra có vô số người khác tay cầm đao tay nắm thương và giết những người đồng môn xung quanh của mình.
…
…
-Nếu năm trăm viên long thạch thuộc về Mộ Kiếm Tông của ta…
Tiêu trưởng lão của Mộ Kiếm Tông lắc đầu thở dài, vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi, sau đó trong tay áo thi triển Sử Độn Tự Kiếm Quyết!
Một đám đệ tử ở phía sau quát lên đáp trả lại, tất cả đều tới tấp sử dụng bản mệnh phi kiếm, kiếm khí mỏng manh, quấn quanh cơ thể, đột nhiên đồng thời bay lên không trung, rồi sau đó tích góp thế, rồi bất thình lình cắm xuống dưới, chỉ nghe thấy một tràng âm thanh:
-Phù phù phù…
Sau đó giống như sủi cảo vậy, một cái rồi một cái, lần lượt chui xuống đất, mặt đất thổ nhưỡng liền có một trận cuồn cuộn, rồi tuôn thẳng lên núi.
...
...
-Trưởng lão, chúng ta...
Vừa nhìn thấy các môn phái đều đang thi triển thủ đoạn để xông vào núi, các đệ tử của Linh Vụ Tông cũng gấp rút theo.
-Không cần phải nôn nóng, những người xông lên trước chưa chắc đã có thể chiếm cơ hội!
Việt trưởng lão của Linh Vụ Tông nhàn nhạt cười, trong miệng lẩm bẩm câu thần chú, một lúc sau, ông ta đột nhiên cởi hồ lô trên thắt lưng mình ra, dùng lực ném xuống đất một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “thịch”, trong hồ lô có một luồng vân khí màu đỏ nhạt bay ra, trong chốc lát bành trướng lên, hóa thành màn sương mù kỳ dị vô cùng bao phủ bán kính hàng chục trượng, che lấp toàn bộ đệ tử Linh Vụ Tông vào trong đó.
Không lâu sau đó, sương mù dường như có sinh mệnh của chính nó vậy, nó bay thẳng lên núi Ô Nha, khi đến vị trí của hộ sơn đại trận, thì bị chặn lại một chút, rồi sau đó thâm nhập vào trong, ngay lập tức sương mù bay vút lên, rồi lại nhanh chóng sát xuống mặt đất.
Những sơn tinh dã quái gặp phải dọc đường đi đã bị nuốt chửng vào màn sương trước khi chúng kịp phản ứng lại.
Sương mù càng lúc càng lớn, tốc độ tiến về phía trước càng ngày càng nhanh.
…
…
Toàn bộ núi Ô Nha ngay lập tức trở nên sôi sục, các mỏm đá ở khắp nơi và các chóp núi ở nơi nơi đều hỗn loạn phun trào.
Đám Yêu Vương kia nghiêm nghị quát lớn, tiểu yêu nhảy lên nhảy xuống, nhưng quả thật là không thể chống đỡ lại sự công kích mạnh mẽ của ngũ đại tông môn.
-Thực không hổ danh là ngũ đại tông môn...
Đinh Quý ở phía xa, tất cả đệ tử của Thủ Sơn Tông đều đang thi triển pháp thuật, nhìn thấy cảnh tượng này tất cả đồng thời đều chậm rãi lắc đầu.
-Lũ yêu ma ở núi Ô Nha tụ tập ở đây, thật không dễ chọc vào và cũng không biết mua những hộ sơn pháp bảo này ở đâu, thậm chí ngay cả những tiểu yêu cũng đang cầm những đao thương phi kiếm, quả thật là thực lực không hề yếu kém, chẳng qua chỉ là so với tông môn thì vẫn còn kém xa!
…
…
Phương Thốn dường như có chút cảm khái, mỉm cười nói:
-Những tông môn này đã được kế thừa có lẽ là hàng trăm, hay hàng ngàn năm, mỗi tông môn đều có các các cao thủ tiền bối thôi diễn ra thần thông tinh xảo, lại có các pháp bảo nội tình được tích lũy qua thời gian lâu dài, nếu thật sự chỉ suy xét cảnh giới tu vi thì dường như những yêu ma này so với bọn họ không cách biệt lắm, nhưng xét về cách thức vận hành tinh xảo, nội tình phong phú, thì đám yêu ma này còn lâu mới có thể so sánh được...
Hắn nói xong rồi khẽ lắc đầu.
-Nếu như các chư tông vẫn luôn bảo vệ dân chúng như thế này thì làm sao lại có yêu ma nào dám gây hại một phương?
Nghe những lời hắn nói, các trưởng lão và đệ tử xung quanh đều lộ ra vẻ cũng có ý đó, rồi gật đầu theo.
Đặc biệt là hai vị Thanh Tùng, Hàn Thạch trưởng lão và Tiểu Thanh Liễu càng cảm khái vô cùng, cứ như là đang nhận sự dạy dỗ.
Chỉ có Vũ Thanh Ly là đang thành thật đứng đó.
-Kiến thức của Phương trưởng lão thật sự là thâm sâu, chuyện phải thở dài cũng khiến người ta phải tự kiểm điểm bản thân...
Tiểu Từ tông chủ cũng trầm ngâm theo, sau đó sắc mặt trở nên hơi kỳ quái:
-Nhưng bây giờ chúng ta không nên cảm khái về loại chuyện này mới đúng chứ, các ngươi không nhìn thấy ngũ đại tông môn này đã thay đổi trận rồi sao? Bọn họ đang trực tiếp sử dụng Ngũ Hành Hỗn Vân Trận để công kích vào núi Ô Nha, hiện tại chúng ta đang phòng thủ ở nơi đây, căn bản là ngay cả bát canh còn không uống được, nên càng đừng đề cập đến việc chém Khuyển Ma...
Phương Thốn bị hắn cắt ngang cảm xúc, bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.