Chương 346. Đại cục đã định
Tự bạo xong thì bắn ra một đống máu độc có thể ăn mòn hết thảy, sau khi dính vào thân thể của Yêu Vương thì trong nháy mắt khiến chúng lở loét.
Các trưởng lão đã như vậy thì tất nhiên các đệ tử của ngũ tông cũng không cần bàn đến, lúc này họ đã sớm dùng tất cả các thủ đoạn, phi kiếm, đan dược, đao thương các loại chém tới lũ yêu quái của núi Ô Nha, hiệu quả cực lớn, chém yêu quái như cắt hoa cuối vụ, từng con từng con bị giết.
...
...
-Cuộc chiến nhiệt huyết thế này làm ta muốn xông ra ngoài đánh một trận quá...
Một tông môn nào đó trốn xa xa ngoài mười dặm ăn dưa, nhìn thấy trận chém giết này cũng không khỏi hơi xúc động.
-Chiến cuộc như thế này có thể ma luyện khả năng chiến đấu.
Ngay cả Vũ Thanh Ly, lúc này cũng chầm chậm gật đầu, dường như đang cực kỳ kích động.
-Đừng vội, ngũ tông nói chúng ta phải thủ tại chỗ này, không thể tự ý rời đi.
Phương Thốn cười nói:
-Nếu như có yêu ma chạy trốn tới chỗ này của chúng ta, vậy lúc đó các ngươi xuất thủ cũng chưa muộn...
Trên dưới môn nhân Thủ Sơn Tông ngây ngốc liếc nhau một cái, nghĩ thầm rằng nhìn thế cục này thì làm gì có con yêu quái nào tới được chỗ chúng ta chứ...
Có mấy đệ tử nóng lòng, đứng bày trận chờ yêu quái tới, chờ nửa ngày thì rốt cục nhìn thấy mấy con tiểu yêu bị chiến trận Ô Nha Sớn đánh cho choáng váng đầu óc lao tới, một đám đệ tử Thủ Sơn Tông lập tức nhau nhau xông lên, trong nháy mắt đánh mấy con yêu quái đáng thương này thành thịt vụn, trước khi chết bọn chúng đều cảm thấy rất ủy khuất.
-Trận chiến này dường như là đã ổn...
Tiểu Từ tông chủ đứng xa xa nhìn trận chiến ở núi Ô Nha, khẽ thở dài.
-Đúng là đã ổn.
Phương Thốn gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy bọn người Cát trưởng lão đang toàn lực truy kích, Khuyển Ma đã chật vật không chịu nổi, mặc dù khí huyết của nó hùng hậu không cách nào tưởng tượng, nhưng cũng chỉ là hùng hậu mà thôi, bàn về độ tinh diệu của thần thông cùng thuật pháp thì quả thực không bằng những trưởng lão của mấy tông môn này, dưới sự phối hợp của bọn họ thì Khuyển Ma cũng chỉ là một miếng thịt hơi lớn mà thôi.
Cho dù cách thức tấn công của nó thì cũng chỉ là há miệng cắn, vung móng vuốt đập, nó có thể phun ra hỏa diễm màu đen nhưng mấy vị trưởng lão quả thực là không cho nó cơ hội, lúc này đã vây lấy nó, cả người nó đầy vết thương, dường như một đao nữa là có thể lấy đi tính mạng của nó rồi.
Mà bên kia mấy vị Yêu Vương cũng rõ ràng chống đỡ không nổi, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.
Về phần đám tiểu yêu thì đã bị các đệ tử của ngũ đại tông môn chém giết sạch sẽ...
Phương Thốn thậm chí có thể cảm giác được mấy người của ngũ tông môn đã lặng lẽ biến đổi trận thế, chặn lại đường từ chỗ mình tới chỗ núi Ô Nha. Không khó để tưởng tượng, bọn hắn đã sớm đề phòng việc mình xuất thủ tập sát con Khuyển Ma kia, mà trong lúc ác chiến bọn họ còn có tinh lực để cân nhắc đến loại chi tiết này, vậy thì có thể nói rằng toàn bộ thực lực của ngũ đại tông môn vẫn chưa thi triển ra đâu...
Có thể xác định, dù bây giờ mình có thật sự tế ra pháp bảo lợi hại gì thì ngũ tông cũng hoàn toàn có thể ngăn cản.
-Chiến cuộc của bọn hắn ổn rồi, vậy chúng ta...
Ngược lại không chỉ Tiểu Từ tông chủ mà ngay cả hai vị trưởng lão không đứng đắn kia cũng có chút lo lắng khi nhìn chiến cuộc thế này.
Nếu như Khuyển Ma thật sự bị ngũ tông chém giết, vậy thì chẳng phải Thủ Sơn Tông sẽ phải bồi lớn?
-Phương công tử ngươi...
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai vị trưởng lão nhỏ giọng hỏi:
-Dự định lúc nào xuất thủ đây?
Tiểu Từ tông chủ nghe vậy thì lập tức tập trung tinh thần lên người Phương Thốn.
Ánh mắt Phương Thốn trở nên hơi trống rỗng, một hồi lâu mới nở nụ cười, nói:
-Ta đã xuất thủ.
...
...
-Lão tiên sinh, đại cục đã định.
Một mảnh ác chiến tại núi Ô Nha đã giết đến đẫm máu, bây giờ trong một biệt viện bên ngoài thành Thanh Giang, Phạm lão tiên sinh đang ngồi trong tĩnh thất, ở trước mặt của hắn có một quyển trục, trên quyển trục có một vết mực lúc nào cũng chuyển động, mà đem thần niệm thăm dò vào trong vết mực thì có thể nhìn thấy cuộc đại chiến ở núi Ô Nha.
Đây là Kham Dư Đồ mà Ngoan Thần Vương ban tặng, thân là quận thủ thì có thể mượn nó để tra khắp tất cả mọi nơi trong quận.
Lão bộc bên người chắp tay quan sát, đến lúc này cũng đã nhịn không được cười nói:
-Khuyển Ma hẳn phải chết, bách tính Thanh Giang sẽ rất cảm kích lão tiên sinh vì đã thúc đẩy các tông môn chém yêu, ha ha, có lẽ không chỉ là bách tính, mà ngay cả vị quận thủ trẻ tuổi của Ô Hà quận kia từ bây giờ sẽ phải vĩnh viễn cúi đầu khi gặp lão tiên sinh, kể cả Ngoan Thần Vương cũng có khả năng sẽ viết chiếu ca ngợi...
Phạm lão tiên sinh cười ha ha, nói:
-Đều là hư danh mà thôi. Trảm yêu trừ ma, bảo vệ bách tín chính là bổn phận của luyện khí sĩ chúng ta, có gì mà khoe? Có điều tên quận thủ của Ô Hà kia nhìn thấy yêu ma này làm ra nhiều việc ác như vậy mà lại không thể tiêu diệt nó, phải để lão phu ra tay.
-Lão tiên sinh quả thật ghét ác như thù...
Lão bộc kia thấp giọng cười, lại nói:
-Có điều qua trận chiến này, sợ là nguyên khí của Thủ Sơn Tông phải chịu đại thương...
Phạm lão tiên sinh nghe vậy, có chút cười lạnh, nói:
-Vốn dĩ gần đây ngũ đại tông môn càng ngày càng không biết lễ nghĩa, cũng không chịu xuất lực vì muốn gây phiền phức với Thủ Sơn Tông. Nhưng mà cũng không nghĩ rằng Thủ Sơn Tông này có vị lão nhị Phương gia kia, hắn làm việc cực kỳ liều lĩnh. Trong tay hắn có pháp bảo lợi hại nào đó thì cũng chẳng phải chuyện lạ, đáng tiếc, nếu so sánh cùng ngũ tông thì cũng hơi non nớt...
Thanh âm lão bộc bỗng nhiên giảm thấp nói:
-Tùy tiện có thể lấy ra 500 long thạch đi cược...
Phạm lão tiên sinh bỗng nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
-Lão phu còn có thể nhìn trúng vật lưu lại của Phương Xích tiên sư hay sao?
Lão bộc vội nói:
-Đúng, đúng...
Phạm lão tiên sinh trầm mặc một hồi, nói:
-Phương gia lão nhị hiểu chuyện như này, vì bách tính Thanh Giang làm ra chút sự tình cũng là phải.
-Đúng thế, dù sao cũng là đệ đệ của Phương Xích, vẫn nên có mấy phần phong thái của tiên sư mới đúng...