Chương 347. Nên là chúng ta
Lão bộc cười nói:
-Huống hồ Thủ Sơn Tông thua lần đánh cược này, về sau cũng chỉ có thể làm môn hạ của lão tiên sinh rồi.
Phạm lão tiên sinh cười nói:
-Ta là trưởng bối của hắn, ta không chăm sóc hắn, ai chăm sóc hắn?
Tay áo lão phất một cái, nói:
-Vẫn còn sớm để nói những điều này, đợi chuyện Khuyển Ma này hoàn toàn kết thúc rồi nói sau...
Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài biệt viện có người cầu kiến.
Lão tiên sinh cực kỳ không vui:
-Lão phu đang xử lý chính sự, là ai không biết lễ nghĩa tìm tới đây vậy?
Người hầu vội nói:
-Tại hạ vốn định đuổi hắn ra ngoài rồi đi bẩm báo quận phủ, nhưng hắn nói...
Lão tiên sinh liền giật mình, không vui nói:
-Ấp úng cái gì, nói đi.
Người hầu kia cắn răng, nói:
-Hắn nói tới cứu tính mệnh của lão tiên sinh...
-Trảm yêu trừ ma, bảo hộ thương sinh, chính là bổn phận của luyện khí sĩ chúng ta...
-Ha ha, các vị đạo hữu, chém xong con yêu này, uy danh của luyện khí sĩ Thanh Giang chúng ta sẽ lên như diều gặp gió.
Vào giờ phút này, trên núi Ô Nha, trận đại chiến này cũng đã sắp đến hồi kết, lúc này mấy đại Yêu Vương đều đã bị xử tội, đám yêu ma lớn nhỏ thì càng chết thảm dưới tay đệ tử ngũ tông. Mà ngũ đại tông môn sợ đám yêu ma này chạy trốn nên đã dùng Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận để tấn công núi, bao vây bốn phương tám hướng cho nên cũng không có mấy con yêu thú chạy thoát...
Đến lúc này, đại đa số đệ tử của ngũ đại tông môn đều đã nhàn rỗi.
Có người đi xung quanh, nhìn tên yêu ma nào còn động đậy thì liền một kiếm chọc chết, cũng có người đã sớm đi vào hang ổ của yêu thú, đào lên vàng bạc đồ vật mà đám yêu thú này vơ vét được, chất đống thành một ngọn núi nhỏ, cũng có một ít người chạy tới dưới núi, thả ra chừng mấy trăm bách tính quần áo tả tơi, thảm không thể tả từ trong một sơn cốc tràn đầy yêu khí...
... Những người này cũng là bị các yêu ma núi Ô Nha này nuôi nhốt coi như “Thịt tươi”.
Cho dù có ý chí sắt đá, nhưng lúc các đệ tử này ngũ tông nhìn thấy núi thây biển máu, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của những bách tính này thì cũng không khỏi cảm thấy đồng cảm, từng người nghiến răng nghiến lợi, lục soát cẩn thận xác đám yêu ma xem có con nào giả chết không, sau đó lại tức giận đi tới trước núi nhìn con Khuyển Ma kia sẽ chết như thế nào...
-Thần tiên hạ phàm, cứu vớt bách tính, nguyện làm trâu làm ngựa cho các vị thần tiên để tạ ơn...
-Trời xanh có mắt để cho những vị tiên nhân này tới cứu giúp chúng ta...
Đám bách tính bị đẩy đến trước núi thì lúc đầu lòng tràn đầy sợ hãi, nhưng sau khi thấy thi thể của đám yêu thú rải rác đầy mặt đấy, lại thấy được mấy vị tiên nhân phía trước đang vây giết Khuyển Ma thì mới phản ứng lại.
Trong lúc nhất thời họ khó có thể tin rằng là mình đã được cứu...
Một ông lão mặt rơi đầy lệ, quỳ xuống đất, vô số dân chúng cũng vội vàng quỳ lạy.
-Yêu ma các ngươi làm nhiều việc ác, tất cả đều đáng chết...
Mà vào lúc này, mấy vị trưởng lão của ngũ tông đang vây quanh Khuyển Ma bỗng nhiên nhìn thấy những bách tính kia, trong lòng tự nhiên sinh ra hận ý, lớn tiếng hét lên, xuất thủ càng hung ác hơn, từng đạo thần thông kinh hãi hướng về phía Khuyển Ma.
Lúc này Khuyển Ma đã hoàn toàn không có vẻ hung dữ như trước, ngược lại là cực kỳ chật vật.
Dường như Khuyển Ma sắp bị trưởng lão ngũ tông dồn đến chỗ chết, toàn thân đều đẫm máu, nó hung tợn giật một cái xác người ở dưới đất nuốt vào bụng thì mới miễn cưỡng có lực để chống đỡ một kích của Cát trưởng lão Cửu Tiên Tông, lúc này nó muốn phi thân chạy trốn, nhưng lại bị phù văn từ lá bùa của Tu trưởng lão Lạc Thủy Tông vây khốn gắt gao, nhất thời không thể động đậy.
-Gàooo...
Nó liều mạng kêu lên, há mồm phun ra một ngọn lửa màu đen, tạm thời bức lui Cát trưởng lão, ánh mắt nó quét chung quanh chiến trường, trong đáy lòng cũng rốt cục cũng bắt đầu e sợ rồi, sự tình vốn mà nó không được nói ra thì lúc này cũng bất chấp rống to:
-Các ngươi có biết ta là...
-Là cái gì mà là.
Lục trưởng lão chạy tới đập một thương vào xương đuôi của nó, một tiếng răng rắc vang lên, xương đuôi đã gãy.
Khuyển Ma kêu rên một tiếng, vội vàng nuốt một cái xác người trên mặt đất, kêu to:
-Các ngươi thật to gan, dám đến giết ta?
-Chém giết yêu ma...
Phía dưới, trưởng lão Mộ Kiếm Tông chợt từ trong lòng đất chui ra, một kiếm xẹt qua đâm rách bụng của Khuyển Ma, sau đó hắn lại chui xuống dưới lòng đất, ló đầu ra ngoài từ một nơi khác, cao giọng kêu to:
-... Còn cần phải giải thích sao?
Khuyển Ma gầm thét liên tục, vừa sợ vừa cao giọng kêu to:
-Các ngươi muốn chết...
-Là ngươi muốn chết, từ khi ngươi gây họa cho bách tính thì kết cục của ngươi đã được xác định.
-Thiên hạ to lớn, xem ai có thể cứu ngươi...
Mà trên không trung, sát khí của trưởng lão ngũ tông đã tăng đến kinh người, trong lòng biết rõ con Khuyển Ma này đã sắp không chịu nổi.
Cũng không có tên nào nhảy ra giữa chừng, Thủ Sơn Tông thì vẫn đứng xa xa nhìn, hiện tại con Khuyển Ma này chỉ cần một kích cuối cùng...
...
...
-Cái gì?
Mà trước đó một lúc, Phạm lão tiên sinh nhìn tên nói khoác không biết ngượng này ba hoa, luôn miệng nói cái gì muốn cứu tính mạng mình, đáy lòng lão đã âm thầm chuẩn bị, chỉ cần tên này nói không phải một chút thôi thì sẽ lập tức giam hắn vào đại ngục.
Nhưng lúc nghe, vẻ mặt lão lộ ra vẻ kinh hãi.
Nam tử kia nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, thần sắc ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, nghiêm nghị nhìn Phạm lão tiên sinh, nói:
-Lời nói của vãn bối tuyệt đối không có gì giả dối, con Khuyển Ma kia làm ác tại Ô Sơn quận, oán khí ngút trời, vậy nhưng vì sao vị tiểu quận thủ trẻ tuổi kia hết lần này đến lần khác một mực không động vào nó? Vì sao biết rõ sự tồn tại của con Khuyển Ma này sẽ hủy đi danh dự của mình, nhưng vẫn làm như không thấy?
-Bởi vì hắn không dám động...