Chương 351. Đại Đạo Diệu Sinh Đan
Người trên thế gian đều biết khi tiên sư Phương Xích còn sống chính là người của Thất Vương Điện, có thể xem là cùng một mạch với vị hoàng tử đứng sau con chó này, vậy mà không ngờ Phương nhị công tử thật sự muốn giết nó?
Trong lúc nhất thời họ không hiểu được điều này, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
...
...
-Gàooo...
-Muốn chết, tất cả các ngươi đều muốn chết...
Mà con Khuyển Ma kia nhìn thấy các đệ tử Thủ Sơn Tông hạ sát thủ với mình, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của vị công tử mặc áo bào kia thì nó biết rằng người này nhất định vì mình mà đến. Nó rất tự tin với thực lực của mình, gặp kẻ nào cũng không sợ, nhưng lúc gặp người của Phương gia thì lại cảm thấy hơi chột dạ cùng hoảng sợ...
Rốt cục nó không kìm nén được nữa, liều mạng xông lên.
Nó khàn giọng tức giận gồng lên, đột nhiên thân thể to lớn hơi run rẩy, một đoàn huyết khí bốc hơi bay lên.
Những huyết khí này mang theo mùi máu tươi nồng đậm phát tán tại không trung, giống như một mảnh huyết vụ.
Mà trong quá trình này, thân hình của nó lại đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Rắc rắc.
Thân hình nó thu nhỏ khiến cho rất nhiều pháp khí cùng thần thông công kích tới đều rơi vào mặt đất, cũng có thuật pháp đang hướng tới miệng vết thương của nó thì đều trượt mục tiêu, thậm chí có rất nhiều vết thương theo hình thể thu nhỏ cũng biến mất không thấy gì nữa.
-Đây chính là diệu dụng của viên đan dược kia?
Phương Thốn nhìn hành động của nó, lông mày lạnh lùng nhăn lại.
Hắn từ chỗ nữ Thần Vương biết được lúc trước tiên điện đã từng ban cho nhà mình một viên đan dược tên là Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan, bởi vì huynh trưởng đã đi cứu nguy cho đất nước nên mới được ban thưởng đan dược này, cho nên ở một mức độ nào đó, có thể hiểu thành, viên đan dược kia chính là do tính mệnh của huynh trưởng mình đổi lấy...
Mà viên đan dược kia lại được học sinh huynh trưởng, vị Thất điện hạ kia cho con chó này.
Phương Thốn cũng không biết đan dược kia có tác dụng gì, nhưng nhìn cơ thể con Khuyển Ma này thì cũng hiểu được một hai...
Kỳ thật tu vi của nó không cao, dù sao thời gian nó nuốt đan hóa yêu cũng không lâu, nhưng nó lại không chút kiêng kỵ nuốt huyết thực, tích lũy huyết khí, khiến cho khí thế ngày càng thâm hậu, đã có thể so với Kim Đan trung cảnh, thậm chí có thể mơ hồ chạm tới Kim Đan hậu cảnh.
Yêu ma bình thường, trong thời gian ngắn nuốt nhiều huyết thực như vậy thì sớm đã bị oan hồn phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nó thì lại không bị, ngược lại còn hung hãn dị thường.
Chẳng qua loại lực lượng này, những huyết khí này, đều là dựa vào ăn thịt người mà có, cho nên nó mới có thể duy trì thân thể yêu ma khổng lồ như vậy. Nó cũng không có cách nào học tu luyện thành hình người giống như những yêu ma khác, ngược lại thì nhìn càng giống một con yêu thú. Mà bây giờ cách làm của nó kỳ thật chính là từ bỏ lực lượng của huyết khí đã tích lũy bấy lâu nay, chẳng khác gì là đang tự phế tu vi.
-Đều cút ngay cho ta...
Mà trong lúc huyết khí đang bốc hơi, tiếng hét của Khuyển Ma phẫn nộ vang lên.
Từ tiếng quát này có thể nghe ra được rằng nó đang rất đau lòng với việc từ bỏ huyết khí. Sau khi nó hét lên một tiếng thì những huyết khí đang bốc hơi kia thế mà phần phật một tiếng dấy lên liệt hỏa hừng hực, giống như từng đóa sen màu đỏ nở rộ trên không trung.
Mà lúc này không biết có phải nó đã nhìn ra sát tâm của Phương Thốn hay không mà đại đa số huyết diễm đều bay tới chỗ Phương Thốn.
...
...
-Không tốt.
Thấy một cảnh này khiến cho mấy vị trưởng lão ngũ tông giật mình kinh hãi.
Chẳng ai ngờ rằng mặc dù thân thể Khuyển Ma đã bị trọng thương, thế mà vẫn còn có thủ đoạn như thế này, nhìn ngọn lửa làm từ huyết khí màu máu kia cực kỳ đáng sợ. Coi như là bọn hắn thì chính diện chống đỡ cũng khó khăn, huống chi là đệ tử Thủ Sơn Tông?
Nhất là lúc này Phương Thốn đứng quá gần Khuyển Ma, nếu không cẩn thận bị nó thiêu chết thì làm sao bây giờ?
Dù sao con Khuyển Ma này cũng quá mạnh.
Đệ tử Thủ Sơn Tông vậy mà có gan đi giết Khuyển Ma, thế nhưng với thực lực của bọn hắn thì làm sao có thể giết chết Khuyển Ma một cách dễ dàng?
...
...
-Rầm rầm...
Quả nhiên tất cả đệ tử Thủ Sơn Tông đều bị ngọn lửa màu máu đẩy lui về phía sau.
Nhưng mà Phương Thốn nhìn thấy ngọn lửa màu máu bay tới thì lại nửa bước không lùi.
Chẳng những không lùi lại, thậm chí còn bước lên phía trước một bước.
Phía sau hắn chính là những bách tính vừa được cứu ra, nếu như hắn thối lui thì không biết có bao nhiêu bách tính sẽ bị thiêu chết.
Thế là hắn bước ra một bước về phía trước, bung cái ô ở trong tay ra.
-Ầm ầm.
Ngọn lửa như những đợt sóng lớn, dường như nhuộm đen cả bầu trời.
Vô số dân chúng sợ hãi sợ kêu to, ôm nhau nhắm mắt chờ chết.
Thế nhưng bọn hắn không cảm nhận được lửa bén tới người bèn mở mắt ra nhìn thì thấy được một người mặc áo bào trắng, dùng một cái ô đỡ lấy ngọn lửa. Ngọn lửa mạnh đến nỗi tựa hồ có thể đốt đá tảng thành bụi phấn vậy mà vào lúc này lại bị một chiếc ô cũ ngăn lại, không cháy một chút nào.
Không ai trong số họ bị ảnh hưởng từ ngọn lửa tà ác này.
Nhất thời những bách tính này đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bóng lưng vị mặc áo bào trắng kia, cũng không biết nên phản ứng gì.
Vốn dĩ bọn họ đã tuyệt vọng, nhưng bây giờ lại thấy được hi vọng.
Hóa ra vẫn có luyện khí sĩ che chở cho mình...
...
...
-Ha ha ha ha, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn làm ta bị thương?
-Đợi bản tọa chữa khỏi thương thế sẽ đến tông môn của các ngươi đồ tông diệt tộc...
-Nhất là Phương gia, bản tọa sẽ giết cả nhà ngươi...
Tại thời khắc này, giữa tầng tầng ánh lửa đỏ như máu, tiếng cười kinh khủng của Khuyển Ma phát ra, lời nói lộ ra vẻ dọa dẫm, sau đó nó mượn vô tận huyết diễm che lấp, thân hình đột nhiên chạy về phía chân trời.
Tốc độ nhanh như thiểm điện, hoàn toàn không giống như bị thương nặng. Mà vào lúc này, đệ tử Thủ Sơn Tông đều đã bị nó bức lui, đúng là không ai có thể cản được nó.
-Quả nhiên con yêu thú này vẫn còn giấu một đường lui...