Chương 364. Ngũ tông chi hành
Mà lúc đến núi Ô Nha hắn mới phát hiện uy lực của thần thông này dường như vượt qua tưởng tượng của mình, nhất là khi đối mặt với cường địch thì tất cả tâm thần đều thi triển ra thần uẩn, điều này làm cho hắn cảm thấy uy lực của chiêu này vượt xa lúc mình luyện tập, nghĩ kỹ lại thì Phương Thốn cảm giác Thần Minh Bí Điển này dường như không đơn giản...
-Trước đây lúc nói chuyện với huynh trưởng qua thư thì hắn từng nói qua bất kỳ một tông môn nào có thời gian thành lập vượt qua trăm năm đều có bí mật của mình, nếu thời gian thành lập vượt qua ba trăm năm thì chắc chắn có bí mật không đơn giản, mà thời gian thành lập của Thủ Sơn Tông cũng phải ngàn năm rồi?
Phương Thốn suy nghĩ sâu hơn một chút.
"Nhất phẩm Tiên Thánh, nhị phẩm m Dương, chữ m có thể coi là ma, chữ Dương có thể coi là thần."
"Lúc đầu Thủ Sơn Tông được gọi là Thần Minh Tông, mà Bảo Thân Pháp thì gọi là Thần Minh Luyện Thân Kinh, thuật pháp thì là Thần Ma bí điển…"
"Chữ Thần này là để lộ ra uy phong hay là còn có thâm ý khác?"
"..."
Càng nghĩ thì Phương Thốn càng cảm thấy hứng thú với Thần Minh Bảo Thân hơn.
"Bây giờ tu vi của mình quá thấp, mượn Thiên Đạo Công Đức Phổ nên có được thiên tư ba tấc ba phân ba ly, nhưng mà việc tu hành cũng không thể chỉ dựa vào cảm giác đi mò mẫm, mà mượn công đức đọc lục kinh, khiến cho mình có được thiên phú đối với luyện khí đạo, còn Vô Tướng Bảo Thân Kinh mà huynh trưởng thôi diễn thì để cho mình có căn cơ đối với hệ thống tu luyện của thế giới này…"
" Cho nên mình mới có thể đẩy ngược Thần Minh Luyện Thân Pháp, mới có thể hơi cảm nhận được chỗ thần dị của Thần Minh pháp này…"
"Nhưng bây giờ tu vi của mình quá thấp, cho nên nhìn thứ gì cũng như có một tầng giấy mỏng ngăn cách vậy."
"Có thể nhìn thấy nó là cái gì nhưng lại không thấy quá rõ ràng."
"Vì vậy, mình cũng nên chuẩn bị mở cánh cửa Ngưng Quang Cảnh ra rồi."
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ.
Việc tự tay chém Khuyển Ma khiến cho hắn có mười vạn công đức, hơn nữa thông qua đệ tử Thủ Sơn Tông cùng với các tán tu giang hồ mà mình thuần phục kia thì trong khoảng thời gian này công đức trong tay đã vượt qua hai mươi vạn. Như vậy mình cũng đã có đủ tích lũy để trùng kích Ngưng Quang Cảnh...
Dù sao, Luyện Tức phá Trúc Cơ cùng với Trúc Cơ phá Ngưng Quang rất khác nhau.
Muốn thăng lên Trúc Cơ thì cần tu luyện Bảo Thân, nhất là mình tu luyện Vô Tướng Bảo Thân nên cần rất nhiều công đức.
Thế nhưng thăng lên Ngưng Quang thì cần có thiên phú.
Mà thiên phú mình đã có.
Thân là đệ đệ của tiên sư Phương Xích, vậy nên việc này mình cũng không nên giấu, ngược lại phải khoe ra càng nhiều càng tốt.
Vào ngũ tông xem qua kinh nghĩa, vậy thì cơ hội thăng cấp lên Ngưng Quang đã có được.
Để tránh phức tạp thì nên khởi hành sớm mới được.
...
Uống xong một chén trà, suy nghĩ đều đã thông suốt thì Phương Thốn mới gọi tiểu hồ nữ tới.
-Công tử, đây ạ...
Tiểu hồ nữ cụp cái đuôi ủ rũ xuống đem kinh nghĩa mà mình sao chép mấy ngày này dâng lên trước mặt Phương Thốn.
Phương Thốn cầm lấy nó, lật vài trang thì hài lòng, nhẹ gật đầu:
-Lần này ta ra ngoài bốn ngày, mỗi ngày bắt ngươi sao chép kinh nghĩa hai mươi lần, bốn ngày chính là tám mươi bản, xem ra ngươi làm cũng không tệ lắm, để ta đếm xem... Được lắm, không ngờ là đủ hết.
Tiểu hồ nữ lập tức lộ ra một nụ cười thẹn thùng, cái đuôi vểnh lên trời.
Phương Thốn bỗng nhiên khẽ chau mày:
-Hả?
Hai cái tai nhọn của tiểu hồ nữ lập tức vểnh lên, dường như hơi lo lắng.
Phương Thốn từ từ mở kinh nghĩa ra, ánh mắt nhìn vào giữa chồng kinh nghĩa, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Hắn giương mắt nhìn sang tiểu hồ nữ thì phát hiện nàng đã không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mình.
-Đem cái phất trần tới đây.
Phương Thốn buông kinh nghĩa xuống, từ từ nói.
Đuôi của tiểu hồ nữ cụp xuống đất, ủ rũ cúi đầu lấy phất trần để vào tay Phương Thốn.
-Tay đâu.
Tiểu hồ nữ vươn móng vuốt đầy lông của mình.
Phương Thốn nhíu mày:
-Cởi lông ra.
Tiểu hồ nữ thi triển biến hóa, cởi lông trắng, lộ ra tay nhỏ trắng nõn.
-Ngươi thành tinh rồi, lại biết dùng lông đệm vào thì sẽ không đau...
Sắc mặt Phương Thốn cực kỳ nghiêm túc, kéo cái tay nhỏ qua đánh.
-Thật là một con hồ ly giỏi, còn học được việc nói dối người khác...
-Nhìn hồ ly nhà khác xem...
Tiểu hài tử này không đánh là không được, rõ ràng là một con hồ ly trung thực, không ngờ lại lười biếng như vậy.
Lười biếng thì thôi đi, lại còn muốn lừa dối để vượt qua bài kiểm tra nữa.
Một chồng kinh nghĩa kia thì phía trên và phía dưới đều là những bản được chép gần đây, nhưng có vài trang ở giữa, nếu nhìn kỹ thì chính là vết mực cũ. Đây chẳng phải là lấy những tờ giấy đã viết hồi trước để kẹp vào cho đủ số lượng hay sao. Phương Thốn rất giận dữ, hôm nay nhất định phải đánh nàng thật đau, không phải chỉ vì tiểu hồ ly này lười biếng mà cũng bởi vì nàng thực sự quá ngốc...
Trước khi rời núi, nàng viết mực màu xanh, mà mấy ngày nay nàng lại viết mực màu đen, hai màu này đâu có giống nhau?
Vừa lười biếng lại vừa ngốc, đây chẳng phải là lý do để đáng bị đánh sao?
-Bốp.
-Bốp.
-Bốp.
Sau khi đánh vào lòng bàn tay ba lần, Phương Thốn nói:
-Suy nghĩ lý do làm sao mà ta lại phát hiện ra đi.
-Vâng.
Tiểu hồ nữ cụp lỗ tai xuống, cái đuôi cũng rũ xuống theo, ôm lấy chồng kinh nghĩa trên bàn ủ rũ cúi đầu rời đi.
Phương Thốn nói:
-Quay lại.
Tiểu hồ nữ lập tức xoay người lại, đứng ngay ngắn tại chỗ.
-Không cần lo lắng, một ngày ta chỉ đánh một lần.
Phương Thốn khoát tay áo, nhìn nàng rồi nói:
-Năm đó cha mẹ ngươi có truyền thụ cho ngươi cách tu hành không?
Tiểu hồ nữ đột nhiên nghe Phương Thốn hỏi về vấn đề này thì không khỏi ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
Trong núi của yêu ma thường là nơi chứa nhiều tinh hoa nhật nguyệt của trời đất, ở lâu ngày thì sẽ tự sinh ra linh trí. Vì vậy, việc bọn chúng tu hành đa số là dựa vào bản năng, sau khi huyết mạch đủ mạnh mẽ thì sẽ thức tỉnh. Điều này thật ra giống như một loại bản năng đã ăn sâu vào máu, cũng giống như nuôi hổ và dê ở một chỗ, dù là không có người dạy thì hổ cũng nhất định sẽ không lớn lên giống như những con dê...
...Đương nhiên, thiên hạ rộng lớn, sẽ có những trường hợp ngoại lệ.