Chương 363. Ngũ tông chi hành
Cũng chính vì hiểu rõ điều này cho nên lúc này ngay cả hai vị trưởng lão cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
-Diệt cỏ tận gốc.
Tiểu Từ tông chủ nhìn thấy ba vị trưởng lão không có trêu chọc mình thì mới hơi có sức lực, nói:
-Khuyển Ma làm loạn một phương, gây ra nhiều thảm họa như vậy, nó đáng phải chết, nhưng mà họa này thì cũng chưa chắc chỉ liên quan tới yêu ma. Thủ Sơn Tông ta bây giờ được bách tính tin cậy như vậy thì phải hoàn thành trách nhiệm của mình, những kẻ dám giao dịch với lũ yêu ma kia đều phải giết.
Vừa nói hắn vừa nhìn hướng Phương Thốn, nói:
-Phương nhị công tử, ý ngươi như thế nào?
-Khụ, tông chủ nói không sai.
Vẻ mặt Phương Thốn nghiêm túc gật đầu nhẹ.
Thật ra điều hắn muốn nói là bây giờ Thủ Sơn Tông có danh vọng lớn như vậy, vậy thì chuyện quan trọng nhất là phải xây dựng căn cơ. Dù sao danh tiếng cũng chỉ là phù du, lợi ích mới là thật, tất nhiên danh vọng rất tốt, có thể khiến cho người ta không đâu địch nổi, nhưng cũng rất dễ dàng bị đánh bại, cho nên điều Thủ Sơn Tông cần làm bây giờ chính là mượn danh vọng này để nhanh chóng xây dựng căn cơ vững chắc, như vậy mới có thể từng bước một đi xa hơn...
Ví dụ như là sắp xếp đám bách tính được cứu từ Ô Nha Sơn kia quanh Thủ Sơn Tông, coi như căn cơ của tông môn.
Dù sao thì những bách tính này có hảo cảm rất lớn với Thủ Sơn Tông, chính là những căn cơ thích hợp nhất.
Đương nhiên, bởi vì những gì Tiểu Từ tông chủ nói cũng có lý, vậy nên ý tưởng này của hắn cũng đành phải tạm thời lùi lại...
Sau khi bữa tiệc này kết thúc thì đệ tử Thủ Sơn Tông được vô số dân chúng nhiệt tình đưa tiễn, họ dần dần rời Thanh Giang Thành.
Sau một cuộc thảo luận thì những chuyện nên làm đều đã làm.
Việc đưa thiệp yêu cầu quận tông kiểm tra chuyện những người kia giao dịch với yêu ma là do Tiểu Từ tông chủ đi làm.
Mà việc phân phối chiến lợi phẩm với quận phủ cùng ngũ đại tông môn như thế nào thì do hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch đi làm.
Chuyện này thì Phương Thốn vô cùng yên tâm, trong yêu quật có rất nhiều vàng bạc châu báu, pháp trận ngọc giản, thậm chí là xương cốt của đại yêu. Những vật này đều là đồ tốt, nếu là lúc bình thường thì sợ là quận phủ và ngũ đại tông đều sẽ tranh đoạt đến sứt đầu chảy máu, nhưng hôm nay lại khác.
Hiện tại sợ là Phạm lão tiên sinh với ngũ đại tông môn đã xem những vật này như ma quỷ, họ không có lý do để tranh đoạt.
Nếu để Thủ Sơn Tông mang trở về thì có thể dùng để chế tạo pháp bảo, bố trí đại trận hộ sơn, cho vào bảo khố...
Mà những bách tính được cứu trở về từ Ô Nha Sơn thì mặc dù Phạm lão tiên sinh đã nói qua rằng sẽ sắp xếp thỏa đáng, nhưng đó cũng chỉ là nói qua loa, cuối cùng vẫn sẽ dẫn họ về Thủ Sơn Tông mà thôi. Phương Thốn suy nghĩ một chút rồi giao chuyện này cho Vũ Thanh Ly, hắn là đại đệ tử chân truyền của Thủ Sơn Tông mà mình xem trọng, dù sao cũng nên có chút công đức trong tay.
Mà Phương Thốn cũng không trì hoãn lâu, trong đêm chạy một mạch về Thủ Sơn Tông.
Khi về tới sơn môn thì hắn nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt từ đệ tử tông môn.
Tất cả mọi người biết rằng bắt đầu từ hôm nay, Thủ Sơn Tông sẽ trở nên khác biệt.
Đối với những đệ tử Thủ Sơn Tông bọn họ mà nói, thì thời điểm tìm được Bảo Thân Pháp về họ đã đoán được rằng tông môn sẽ nghênh đón tôn vinh huy hoàng, nhưng lại không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy. Từ lúc tìm được Bảo Thân Pháp đến giờ cũng mới mấy tháng, ai ngờ danh tiếng của Thủ Sơn Tông lại nổi tiếng khắp quận Thanh Giang như vậy?
Nhìn những đệ tử trải qua trận chiến với Khuyển Ma này vinh quang trở về thì trong lòng một vài đệ tử vì lúc trước lo lắng nên không dám đi cùng, với cả một vài đệ tử chưa kịp trở về vì nhiệm vụ bên ngoài đều tràn đầy hâm mộ.
Phương Thốn nói vài câu với các đệ tử rồi trở về trong điện.
Trải qua một trận chiến ở núi Ô Nha, hắn cũng có chút chuyện cần phải suy nghĩ rõ ràng.
...
...
-Khuyển Ma đã chết, khi nữ Thần Vương trở về thì sẽ nói chuyện của huynh trưởng cho mình.
Đối với Phương Thốn thì chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.
Mặc dù chính hắn cũng biết những người có liên quan tới chuyện của huynh trưởng rất mạnh, bản thân mình còn quá yếu ớt, thậm chí ở trong mắt rất nhiều người còn không bằng con kiến, vậy nên ẩn nhẫn rồi tu luyện tăng thêm thực lực có lẽ là đúng, nhưng đây không phải là cách mà hắn thích.
Cuối cùng ai rồi cũng sẽ quên một số việc, theo thời gian thì cho dù hận thù có sâu đến mấy cũng sẽ phai nhạt dần.
Hắn không muốn phải đưa ra quyết định vào lúc đó.
Mà càng nghĩ đến vấn đề này thì càng nảy sinh ra nhiều vấn đề khác.
Nhưng vấn đề chính bây giờ là tu vi của mình quá thấp...
Từ góc nhìn của người bên ngoài thì khi mình chém giết Khuyển Ma đều thận trọng từng bước, dễ như trở bàn tay, dường như là người có công lực không tệ.
Vấn đề là ở chỗ chém giết con Khuyển Ma này, vốn dĩ là phải dễ như trở bàn tay...
Dù sao thì đây cũng chỉ là một con chó của Thất Vương điện.
Hoặc có thể nói, nó thậm chí còn không phải là một con chó, mà chỉ là một sủng vật.
Chó có thể giúp chủ nhân cắn thì mới gọi là chó, mà sở dĩ con Khuyển Ma này bị ném vào núi Ô Nha là bởi vì cho dù có ăn Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan vào thì trong thời gian ngắn nó cũng không thể trưởng thành đến trình độ có thể giúp vị Thất điện hạ kia đi cắn người...
Mà bản thân mình thì sao?
Mới vừa vặn tu thành Trúc Cơ Cảnh không lâu.
Sợ là còn không có tư cách để làm quân cờ của người khác, chỉ có thể làm tro bụi trên bàn cờ.
Nhưng mà một phen chém giết Khuyển Ma này, hắn cũng hơi ngạc nhiên với thuật pháp của Thủ Sơn Tông.
Nhất là chiêu Thần Minh Bách Binh kia làm cho Phương Thốn phát hiện ra một chút bí mật sâu xa.
Chiêu thần thông này hắn đã âm thầm tập luyện rất nhiều lần, nhưng chưa từng giao thủ qua với người khác.