Chương 370. Không làm giao dịch
Bọn họ lo lắng Phương Thốn nhìn ra cái gì rồi tới chất vấn, chỉ là tông chủ không cho phép nên cũng không có cách nào cả, bởi vậy trong lòng đều vội vàng nhớ lại trước đó mình đã chép một bản, nghĩ đến khi Phương Thốn chất vấn, phải trả lời như thế nào…
Nhưng ngoài dự liệu chính là Phương Thốn không có hỏi.
Hắn chỉ ở trong điện nhìn thoáng qua, rồi cười nói: “Được rồi, đi thôi!”
Hai vị trưởng lão Mộ Kiếm Tông nao nao, hỏi dò: “Công tử muốn về nghỉ ngơi trước?”
“Không phải!”
Phương Thốn lắc đầu, cười nói: “Ta đã xem qua Tàng Kinh Điện của Mộ Kiếm Tông, đương nhiên nên cáo từ rồi!”
“Cái gì?”
Hai vị trưởng lão Mộ Kiếm Tông nghe vậy, lập tức đều kinh hãi.
Thậm chí nhất thời còn không biết nên vui hay là nên buồn…
Lúc đầu hai người coi như chuẩn bị tốt tâm lý giải thích lý do thoái thác, nhưng nếu như Phương Thốn thật sự nhất định phải chất vấn thì bọn cũng cảm giác khó mà mở miệng, chỉ là mặt dày mày dạn ứng phó thôi, nhưng lại không nghĩ rằng, Phương Thốn thế mà trực tiếp liền muốn rời đi, một chút ý chất vấn cũng không có, ở mức độ nào đó cũng giống như kết quả mà bọn họ tha thiết ước mơ, nhưng lại đột nhiên mơ hồ, trong lòng bọn họ cũng có chút không chắc…
Vị công tử này dễ đuổi như vậy sao?
Mà lúc tâm tình bọn họ bất định, Phương Thốn đã cười đi ra khỏi điện, trên mặt không có chút do dự nào.
Hai vị trưởng lão vội vàng đuổi theo, trong lòng còn đang suy nghĩ nên nói cái gì để đẹp mặt chút.
Mà lúc này, ở sơn cốc mà Mộ Kiếm Tông sắp xếp lúc đó, tất cả ba cái rương đều mở ra để khiến cho các vị chấp sự của Mộ Kiếm Tông cuồng loạn trong lòng, thậm chí đã luống cuống tay chân, tông chủ gửi kiếm âm truyền thư đến cho mấy vị chấp sự, thì chợt thấy Tiểu Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn lên, khiêng mấy cái rương lên quay đầu trở về phía pháp chu, sắc mặt lập tức biến thành ngạc nhiên.
“Đây… đây là lại làm cái gì vậy?”
“Công tử nói người không xem kinh nghĩa của Mộ Kiếm Tông…”
Tiểu Thanh Liễu vừa gọi Vũ Thanh Ly chuyển rương và vuốt ve tểu hồ ly ở trong rương, cười với mấy vị chấp sự Mộ Kiếm Tông nói: “Công tử nhà ta xưa nay là một người không thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng cũng sẽ không bị người khác chiếm tiện nghi!”
Nói rồi cười to: “Đi thôi, đi đến nhà khác!”
…
…
“Đây đây đây…”
Thế mà bọn họ lại thật sự khiêng mấy cái rương về, mấy vị chấp sự Mộ Kiếm Tông này đã gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Dường như theo bản năng, bọn họ liền tiến lên một bước như muốn ngăn cản.
Thế nhưng Vũ Thanh Ly quay đầu nhìn bọn họ một cái lập tức dọa cho bọn họ lui về sau hai bước.
Lúc này, Phương Thốn đã từ giữa không trung đằng vân đi xuống, lên thẳng pháp chu.
Trên mặt hắn không có nửa ý vui cười, còn vái lễ chào tạm biệt với hai vị trưởng lão tới đưa tiễn kia, miệng nói: “Quấy rấy rồi!”
Dường như hai vị trưởng lão cũng không ngờ được có thể đuổi vị Phương Nhị công tử này đi dễ dàng như vậy, đang vẻ mặt vui mừng bất ngờ hoàn lễ, trên mặt bọn họ đều có ý như trút được gánh nặng, lúc này đang nghĩ thật là may, không cần lại bị tông chủ trách tội…
Sớm biết như vậy, có lẽ tông chủ không cần cố ý trốn đi!
Pháp chu bay lên không, khuấy động vân khí, trực tiếp bay về phía ngoài Mộ Kiếm Tông.
Hai vị trưởng lão nhìn nhau cười, thở phào một hơi.
Có một châp sự ở một bên nhìn thấy pháp chu thật sự cứ thế rời đi, không thể để ý đến bối phận nữa, vội vã kéo lấy trưởng lão: “Không thể để bọn họ đi!”
Hai vị trưởng lão khẽ nhíu mày nói: “Vì sao?”
Nghĩ thầm đại sự như vậy, lúc nào đến lượt một chấp sự nhỏ như ngươi định đoạt?
Ngày thường chấp sự trước mặt các vị trưởng lão đều là khắp nơi hành sự cẩn thận, bây giờ lại không lo được nữa, chỉ vội vã kêu to:
“Bọn họ mang đến ba phần đại lễ…”
“Cái gì mà lễ với không lễ, đừng ở chỗ này nói nhảm!”
Hai vị chấp sự nghe thấy lời này, đều sắp bị chọc giận đến bật cười, phất tay áo nói: “Chấp sự tiên môn, mắt nhìn sao lại nông cạn như vậy?”
Bọn họ biết Phương Thốn tới đương nhiên sẽ chuẩn bị lễ vật, đừng nói là tới xin pháp cho dù chỉ là tới cửa, thân là trưởng lão Thủ Sơn Tông cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật, đây là cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng mà đối với Một Kiếm Tông mà nói, trong lòng chỉ là không muốn Thủ Sơn Tông xem được tuyệt học nhà mình, chỉ cầu vị trưởng lão Thủ Sơn Tông này rời đi, nào có ham muốn chút lễ vật của hắn?
Lễ vật quý giá đến đâu, có thể có mấy phần giá trị, lẽ nào còn trân quý hơn so với thuật pháp kinh nghĩa nhà mình sao?
Mà rõ ràng là pháp chu đi rất nhanh, hai vị trưởng lão không phản ứng kịp, các chấp sự đã rất gấp.
“Lễ vật hắn chuẩn bị là pháp kiếm, lôi phù, Phong Khiếu Quyết!”
“…”
Hai vị trưởng lão nghe vậy cùng hỏi lại: “Cái gì?”
Còn chưa nói xong, chợt nghe thấy sâu trong Kiếm Lâm, có kiếm khí sâm nhiên vội vã dựng lên, sau đó một phía dưới mặt đất ầm ầm rung động, khi tới gần, một đạo kiếm phí bỗng nhiên phá đất mà lên, bên trong có một người phất tay áo quát lên: “Khách quý ở đâu?”
Trong nháy mắt, hai vị trưởng lão kinh hãi: “Tông… tông chủ?”
…
…
“Chúng ta thật sự cứ thế rời đi?”
Lúc này, pháp chu của Phương Thốn đã đi xa vài dặm.
Dù sao Vũ Thanh Ly cũng hơi kinh ngạc, không ngờ được nói đến là đến nói muốn đi là đi.
Mà Phương Thốn cũng không nói gì cả, chỉ là cười tủm tỉm nhìn ba cái rương đang mở ra trước mặt.
Trong rương thứ nhất, đó chính là một trường kiếm phong cách cổ xưa nhìn cũng không ra được trân dị thế nào, nhưng mà một chút vũ nát trên vỏ kiếm kia lại có đồng văn luyện linh, mơ hồ phác họa ra đồ án một vầng trăng, cùng với mấy ngôi sao dày đặc tô điểm.
Đây là lúc trước hắn bỏ ra một vạn lượng hoàng kim, nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng dùng một chút thủ đoạn giang hồ mới mua về được.
Kiếm này, chính là bội kiếm của tổ sư lập đạo Mộ Kiếm Tông, phẩm giai không cao, nhưng lại cực kỳ có ý nghĩa.