Chương 369. Vậy thì cáo từ (2)
Trước đây chính là hắn đề nghị Mộ Kiếm Tông và ngũ đại tông môn cùng đi Ô Nha Sơn chém yêu, mà vụ đánh cược với Thủ Sơn Tông này thực ra cũng là đã bẩm báo với tông môn, có được sự đồng ý của tông chủ, thật không ngờ được, sau đó lại đột nhiên xảy ra chuyện, trận này, Mộ Kiếm Tông nhìn chắc thắng cược đến cuối cùng lại là thua, không những không kiếm được chút nào, ngược lại đến cả thuật pháp phép thuật nhà mình cũng bị người khác xem, đã chọc cho tông chủ tức giận một trận lớn.
Tông chủ nổi giận, đương nhiên phải có người gánh trách nhiệm, thế là khiến tình cảnh của hắn bây giờ ở trong tông môn rất gian nan.
Đương nhiên hắn cũng biết, đây là tông chủ giận chó đánh mèo vào mình, nhưng lại không tiện nói cái gì.
Yên lặng thừa nhận là được.
Phương Thốn cũng cười cười, không tiếp tục nhiều lời, đi theo hai vị trưởng lão về phía bên trái của Kiếm Lâm.
Cũng là vào lúc này, chiếc pháp chu của Phương Thốn dưới sự hướng dẫn của các chấp sự Thủ Sơn Tông đi về phía bên trái Mộ Kiếm Tông, không bao lâu sau đã đến một nơi trong cốc, chấp sự kia nói: “Pháp chu dừng ở đây là được, ngày thường các vị cũng có thể nghỉ chân ở chỗ này!”
“Ở đây à?”
Vũ Thanh Ly nhìn thoáng qua, bỗng nhiên khẽ nhíu mày.
Đây là một sơn cốc nho nhỏ, bên trong có ba phòng, nhìn cũ nát, kết đầy mạng nhện.
Hắn là người thích sạch sẽ, đương nhiên có chút không thoải mái, trong lòng nghĩ rốt cuộc phải quét dọn mấy lần mới có thể ở đây. Có điều mấy vị chấp sự của Mộ Kiếm Tông kia, nhìn thấy bộ dáng của hắn thì trong lòng liền có chút trầm xuống, cho là hắn rất không hài lòng.
Nhưng đã sớm được dặn dò, đương nhiên cũng không thể nhượng bộ, chỉ là nói: “Nếu muốn ở, chính là ở chỗ này!”
Từ trong lời của bọn họ, Vũ Thanh Ly nghe được có chút khí thế hùng hổ dọa người, lập tức hơi nhíu mày, liếc nhìn về phía bọn họ.
Mấy vị chấp sự kia kinh hãi, cùng nhau lui về phía sau một bước như là gặp đại địch.
“Ha ha, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương, chúng ta không có ác ý, chuẩn bị đưa lễ vật của công tử đem tới xuống đi!”
Ngược lại bên Tiểu Thanh Liễu thì vội vàng đứng lên hòa giải.
Vũ Thanh Ly thấy tính tình Tiểu Thanh Liễu thế mà lại tốt như vậy, cũng hơi có chút bất ngờ nhìn hắn một cái.
Mấy vị chấp sự Mộ Kiếm Tông kia lại có chút xem thường, trên làm dưới theo, bọn họ đều biết tông chủ thua trận cược này, lại muốn mở Tàng Kinh Điện nhà mình ra cho đệ tử Thủ Sơn Tông nên rất không vui. Tất nhiên các loại thu xếp cũng không quá long trọng, thái độ còn ở đó, dù sao Mộ Kiếm Tông chúng ta chính là bộ dáng như thế, các ngươi muốn ở thì ở, nếu không ở cũng tùy ngươi.
Cũng không phải chúng ta muốn vào Tàng Kinh Điện của Thủ Sơn Tông, vậy thì còn cần nhìn sắc mặt của các ngươi hay sao?
Trong lòng nghĩ vậy nên lúc thấy Tiểu Thanh Vũ dắt Vũ Thanh Ly lên pháp chu bắt đầu chuyển đồ xuống.
Mấy vị chấp sự đứng một bên nhìn, cũng không có ý phụ một tay, mặc cho bọn họ khiêng ba cái rương xuống.
Sau đó thì thấy Tiểu Thanh Liễu mở một cái rương ra, con mắt lập tức mở to.
“Đây…”
Giọng nói của bọn hắn đều đã có chút phát run.
Tiểu Thanh Liễu cười nói: “Công tử nhà ta xưa nay không thích chiếm tiện nghi của người khác!”
…
…
Mà vào lúc này, dưới sự dẫn đường của hai vị trưởng lão Phương Thốn đã đi tới trước Tàng Kinh Điện, chỉ thấy Tàng Kinh Điện này của Mộ Kiếm Tông cao khoảng bảy trượng, cực kỳ uy nghiêm, trước điện có mấy vị đệ tử canh gác, trong có vài phần rất trang nghiêm, sau khi đẩy cửa đi vào thứ gặp đầu tiên chính là một mảnh đất trống vuông rộng khoảng ba trượng mà bên trong thì là từng loạt, từng loạt, một hàng rồi lại một hàng giá đỡ màu đen.
Trên kệ bày đủ điển tích, rõ ràng là nội tình của Mộ Kiếm Tông.
“Phương Nhị công tử muốn xem cái gì, xin cứ tự nhiên chỉ là trước khi xem nói một tiếng với chấp sự của tông ta là được…”
Trên mặt vị Việt trưởng lão kia cố nở nụ cười, gật đầu nói.
Phương Thốn khẽ gật đầu một cái, rồi chậm rãi đi lên, tiện tay lấy một cuốn kinh nghĩa trên kệ, từ từ mở ra, sau đó lại bỏ xuống, tiếp tục đi về phía trước, dường như là muốn tìm hiểu sơ lược một chút rốt cuộc bên trong Tàng Kinh Điện này có cái gì.
Hai vị trưởng lão và một đám chấp sự cùng đi đến đều có một chút khẩn trương mà đau lòng nhìn hắn.
Mà Phương Thốn lại không để ý đến bọn họ, hắn chỉ chầm chậm dạo bước, trái lật, phải nhìn một chút, rất nhanh đã phát hiện, bên trong Tàng Kinh Điện của Mộ Kiếm Tông này để phía trước đều là một ít ghi chép về Luyện Khí sĩ của Đại Hạ cùng với địa lý sông núi thế gian, một đạo kinh nghĩa tu hành lại cực kỳ thiếu, mà đi vào bên trong, lại có thể nhìn thấy một vài bút ký lĩnh hội về những người nhiếp hồn, các loại thuật pháp ngự vật.
Đi vào bên trong nữa, lại thấy kinh nghĩa càng ngày càng ít, cho dù là thuật pháp Trúc Cơ Cảnh cũng không có mấy đạo.
Tới khu vực cuối cùng của Tàng Kinh Điện này, rõ ràng có thể thấy được rất nhiều cấm chế phức tạp, giá đỡ cũng là bằng ngọc, còn có một vài thuật pháp các loại cấm linh chuyên để bảo vệ điển tịch trân quý, lại nhìn thấy những giá đỡ này đều đã hoàn toàn trống không, nhìn một cái trống rỗng không đặt cái gì, so với những kinh nghĩa điển tích ở những giá đỡ bên trên kia rực rỡ muôn màu, tạo thành khác biệt rất lớn.
“Đây là… dời đi?”
Phương Thốn nhìn một, trong lòng lãnh đạm cười một tiếng.
Một Kiếm Tông này đúng là có chút hẹp hòi, lần này mình tới là bởi vì cược thắng chứ không phải xin bọn họ, nhưng bây giờ đến cũng là cửa đằng sau, chẳng những không có một cuộc tiên yến đón tiếp, thậm chí ngay cả tông chủ bọn họ cũng không lộ diện, mà cái này còn đỡ, buồn cười nhất là bên trong Tàng Kinh Điện này, điển tịch thuật pháp trân quý, bảy đại kiếm thức bí điển, đều bị chuyển đi.
Vậy ta còn đến nơi này của các ngươi xem cái gì?
Những địa chí phong thủy, kỳ văn dị chí kia, chẳng lẽ ta còn không biết đi lên đường Hoa Kỷ mua sao?
Mà khi Phương Thốn đi đến khu vực cuối cùng, nhìn trái nhìn phải, hai vị trưởng lão và chấp sự Mộ Kiếm Tông cũng hơi có chút khẩn trương.