Chương 372. Hắn nghĩ hay lắm
Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, quay người trở về khoang thuyền: “Hôm nay coi như ta nhường Mộ Kiếm Tông ngươi một bước, tiền nợ đánh bạc kia ta miễn cho các ngươi!”
“Cáo từ!”
“Ngươi đây… thật sự muốn đi?”
Tông chủ Mộ Kiếm Tông và hai vị trưởng lão ngây ngốc đứng nhìn Phương Thốn trở về pháp chu, dần dần đi xa.
Nhất thời, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Gần như không dám tin, Phương Thốn lại cứ đi như thế, rõ ràng là mình đã đồng ý lấy năm đạo kiếm phổ trong bảy đại kiếm thức ra cho hắn tham khảo, nhưng hắn vẫn cứ nói đi là đi, giống như rất tức giận, còn nữa đó là hắn đến ngay cả thương lượng cũng không muốn thương lượng với mình, nhưng pháp kiếm của tổ sư gia nhà mình làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn hắn mang đi hay sao?
Những thứ đồ khác, trân quý có thể là hiếm có, cũng không đáng kể, nhưng pháp kiếm kia lại khác!
Nếu như đổi thành người khác ở đây, sợ là tông chủ Mộ Kiếm Tông này đã dùng chút thủ đoạn cưỡng ép lấy lại pháp kiếm này…
Nhưng mấu chốt là, người trên pháp chu kia lại là Phương Nhị công tử…
Mà hiển nhiên vị Phương Nhị công tử này ngay cả tông chủ nhà mình cũng không nể mặt, nói một tiếng đi là đi, sắc mặt hai vị trưởng lão phía sau đã trở nên cực kỳ khó coi, nhìn thấy tâm tình tông chủ nhà mình cực kỳ không vui, nhưng cũng không dám đứng ra…
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi nghĩ, sớm biết như vậy, ngay từ đầu cần gì phải hẹp hòi như thế?
Chính lúc trong lòng bọn họ đang oán thầm, tông chủ Mộ Kiếm Tông bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn về hướng hai người bọn họ.
“Đều là chuyện tốt các ngươi làm đó!”
Giọng nói giống như là nghiến răng nói ra, ẩn giấu lửa giận.
Trong lòng hai vị trưởng lão kia cực kỳ khó chịu, nhưng cũng chỉ đành hành lễ: “Vâng vâng vâng, tông chủ chớ trách!”
“Nhưng mà pháp kiếm kia, chúng ta thật sự…”
“Hắn nghĩ hay lắm!”
Nộ khí của Mộ Kiếm tông chủ chưa tiêu, trầm giọng quát: “Bội kiếm của tổ sư, sao có thể ở trên tay người khác?”
…
…
“Thật sự cứ đi như thế?”
Lúc này, ở trên pháp chu, pháp chu xuyên thẳng qua mây, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của tông chủ Mộ Kiếm Tông và hai vị trưởng lão, Vũ Thanh Ly cũng có chút mơ hồ, chợt quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, khuôn mặt hắn cũng là đầy nghi hoặc.
Khó khăn lắm tông chủ Mộ Kiếm Tông mới thả miệng, cứ như vậy rời đi, hình như có chút mùi hờn dỗi?
Đúng thật là như vậy, cái khác không nói, pháp kiếm kia, chẳng phải là lãng phí bạc vô ích sao?
“Cấp bậc lễ nghĩa là cấp bậc lễ nghĩa, giao dịch là giao dịch, nửa điểm cũng không thể sai!”
Phương Thốn cười nhếch môi, điểm một cái lên trên cái rương kia, sau đó để mình ngồi thoải mái hơn chút, nói: “Ta cũng có thể trực tiếp đưa pháp kiếm này cho Mộ Kiếm Tông, đây là cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mà muốn ta dùng nó để đổi lấy ngũ đại kiếm thức của Mộ Kiếm Tông thì không thể được, nếu không thì, ba kiện đại lễ đổi lấy kiếm thức Mộ Kiếm Tông, vậy thì bốn tông kia lại muốn ta phải bỏ ra bao nhiêu mới được?”
Vũ Thanh Ly nghe xong, trầm mặc một hồi nói: “Vậy ngươi tới một chuyến, chính là muốn làm khó Mộ Kiếm Tông?”
“Không phải là muốn làm khó hắn mà là vì để cho người ta biết chúng ta có thể làm khó người ta!”
Phương Thốn cười nói: “Dù sao cũng phải để người ta biết ta cũng có tính khí, mới có thể khiến bọn họ trước khi làm việc cân nhắc cái tính khí này!”
Vũ Thanh Ly chăm chú nghĩ nghĩ, giống như cảm thấy mình cũng không cần cái này.
Mỗi lần gặp người khác, đối phương đều sẽ nhường mình một bước theo bản năng…
Bỏ qua vấn đề này không nghĩ nữa, hắn chợt có chút hiếu kỳ mà nói: “Thật sự nhường Mộ Kiếm Tông một bước, không xem pháp điển của bọn họ?”
“Hắn nghĩ hay lắm!”
Phương Thốn nghe vậy nở nụ cười: “Bí điển thuật pháp của ngũ đại tông môn, một cái cũng không thể thiếu!”
Nói rồi khoát tay áo: “Đi thôi, đi về Lạc Thủy Tông, đãi ngộ lần này, có lẽ không giống với lúc trước!”
“…”
“…”
Pháp chu nhẹ nhàng xuyên qua vân khí, đi thẳng về phía một trong ngũ đại tông môn khác là Lạc Thủy Tông.
Lạc Thủy Tông nằm ở phía bắc quận Thanh Giang, khác với các tông môn khác chính là ở chỗ nó nằm trên dòng nước, mấy dòng nước từ nơi xa uốn lượn chảy xuống, giao thoa nhau ở đây, hóa thành một nơi bị nước bao quanh bốn phía, mà ở giữa mấy dòng nước xen lẫn lại có mấy ngọn núi đột ngột mọc lên từ dưới đất, tạo thành một địa thế sông núi vây quanh ba phía, cũng xem như là nơi nổi bật nhất trong sáu tông.
Mà trước đó Phương Thốn đoán không sai, lúc bọn họ đi tới Lạc Thủy Tông quả nhiên có được đãi ngộ không giống lúc trước.
“Phương Nhị công tử từ xa vất vả tới, trên dưới Lạc Thủy Tông ta không biết có bao nhiêu đệ tử muốn nhìn thấy phong thái của Phương Nhị công tử…”
Pháp chu vừa mới lái vào chỗ dòng sông xen lẫn nhau giống như đai lưng ngọc đã nhìn thấy phía trên cổng Lạc Thủy Tông bốc lên mấy đóa tường vân, xa xa tiến lên đón, vân khí tản ra là có thể thấy được trên mây có ba vị trưởng lão và một đám chấp sự, còn có hơn mười vị đệ tử, đều là mặt đầy ý cười, chắp tay với Phương Thốn ở phía xa xa, giống như là đang nghênh đón một vị bằng hữu cũ.
“Để các vị tiền bối chờ, sai lầm này của vãn bối thật không nhỏ!”
Phương Thốn cũng hết sức phối hợp, rất nhanh đi xuống khỏi pháp chu gặp đám người ở trên mây.
“Ha ha, Phương Nhị công tử là đến lấy tiền nợ đánh bạc cả Lạc Thủy Tông ta, tiền nợ đánh bạc cũng là nợ, đón tiếp chủ nợ, cũng nên ân cần một chút đi?”
Trong ba vị trưởng lão, người đứng đầu chính là Trần trưởng lão, đã từng đi về thành Liễu Hồ lựa chọn học sinh, là một người quen vừa nói chuyện vừa làm việc, vừa cười trêu ghẹo, đã ở một bên làm dấu tay xin mời với Phương Thốn hướng về trong sơn môn, cười nói: “Cái khác không nói, Phương Nhị công tử đến Lạc Thủy Thông ta chính là khách quý, trong núi đã chuẩn bị rượu nhạt, tạm thời bày tiệc mời khách Phương Nhị công tử!”
“Vậy thì nhất định phải quấy rầy thêm mấy chén!”
Phương Thốn cũng cười, ngươi nhường ta, ta nhường ngươi, cùng nhau đi xuống khỏi đám mây.
Vũ Thanh Ly ở trên pháp chu phía sau, cũng không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.