Chương 373. Hắn nghĩ hay lắm (2)
Nếu nói ở Mộ Kiếm Tông chính là bị ngó lơ thì ở Lạc Thủy Tông này chính là đãi ngộ của khách quý.
Vào trong núi, quả nhiên thấy mây trôi phía sau núi của Lạc Thủy Tông đã chuẩn bị tiên nhưỡng linh quả, có hai vị trưởng lão đã ở chỗ này chờ, hơn nữa cùng với ba vị trưởng lão rời núi nghênh đón Phương Thốn thì lần đón tiếp này có khoảng năm vị trưởng lão, mà tông chủ Lạc Thủy Tông, mặc dù dựa vào thân phận, không dễ dàng gì tiếp khách, nhưng cũng đã cho đệ tử dưới tay mình đặc biệt đưa một bình linh nhưỡng tới, có thể nói là cho đủ thể diện.
…
“Phương Nhị công tử cứ yên tâm, trận cược trước kia, nếu Lạc Thủy Tông ta đã thua, vậy thì có chơi có chịu, chuyện ngươi vào Tàng Kinh Điện Lạc Thủy Tông ta đã sớm bẩm báo với tông chủ, khi nào muốn đi, cứ tự nhiên qua là được, không cần nói cho chúng ta biết, điều lo lắng duy nhất là Lạc Thủy Tông ta chuyên tu đạo phù triện, thuật pháp phép thuật lại không phát triển…”
Trên tiệc rượu, mấy vị trưởng lão ân cần nói, bầu không khí thật vui, qua mấy tuần rượu thì cười lớn giao đãi với Phương Thốn.
Cởi mở, rộng lượng, phần khí phách này ngay cả đệ tử chấp lễ ở một bên hầu hạ Vũ Thanh Ly cũng đều sửng sốt.
“Mấy vị trưởng lão quá khiêm tốn rồi!”
Phương Thốn cũng cười hồi đáp: “Cao nhân Lạc Thủy Tông xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thuật pháp tinh diệu, ai dám khinh thường?”
Trần trưởng lão Lạc Thủy Tông cười hỏi: “Không biết Phương Nhị công tử hứng thú với pháp môn nào?”
Phương Thốn hơi trầm ngâm, nói: “Nội tình Thủ Sơn Tông phong phú, vãn bối bái nhập tông môn, sợ là học một thứ còn chưa học hết, thì sao dám có lòng tham, chỉ là tùy tiện nhặt một chút kinh nghĩa pháp môn, mở rộng tầm mắt, cũng bổ sung một chút thiếu hụt của tông môn mà thôi!”
Hai bên giống như là một bên so với một bên còn khách khí hơn, lời nói một người so với một người càng dễ nghe hơn.
Mà nói đến đây, tâm tình mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông đều rất vui mừng, nhìn nhau, trong lòng đã nắm chắc.
Trong đó có một vị trưởng lão cười nói: “Nếu Phương Nhị công tử đã nói như thế thì để mấy tên đệ tử không hăng hái kia đến đây đi!”
“Ừm?”
Phương Thốn nghe thấy, có chút hiếu kỳ.
…
…
Cũng vào lúc này, trong lương đình cách trận tiệc rượu không xa, đã có mấy đệ tử Lạc Thủy Tông chờ ở đó.
Trong mấy người này, tuổi tác lớn nhất gần 30 tuổi, nhỏ nhất hình như nhỏ hơn Phương Thốn một chút, trong đám người này, một người nam tử thân mặc nhu bào màu đen nhìn về phía thiếu niên mặc nhu bào màu vàng nhạt ở bên người, cười nói: “Hạc sư đệ, bình thường nghe ngươi nói nhiều về vị Phương Nhị công tử kia lợi hại như thế nào, bây giờ sắp gặp chân nhân, không biết là có để cho chúng ta thất vọng không!”
Nam tử mặc nhu bào màu vàng nhạt chính là đồng môn lúc ở thành Liễu Hồ của Phương Thốn, Hạc Chân Chương, nghe vậy thì nhíu lông mày, cười ha ha nói: “Ta nói với các ngươi, thật là đừng có đùa, vị Phương Nhị công tử kia không có đơn giản, thiên phú cực cao, người bên ngoài đều trông mong nhìn thấy, nhất là cách làm người, hào phóng, hào sảng, dám chơi dám chịu, lão Hạc ta kết giao được một bằng hữu như vậy, coi như là không tệ…”
“Ngừng ngừng ngừng…”
Đồng môn bên cạnh vội vàng hô dừng, nói: “Vừa nhắc đến Phương Nhị công tử này, ngươi lại nói không ngừng nghỉ, bây giờ muốn nói chính sự với ngươi, vị Phương Nhị công tử này, rốt cuộc là bây giờ có tu vi gì, có thật là khó đối phó như ngươi nói không?”
“Tu vi gì?”
Hạc Chân Chương nghe vậy sửng sốt một chút: “Ta nào biết hắn tu vi gì?”
“…”
Ánh mắt mấy vị đồng mồn nhìn Hạc Chân Chương đều cực kỳ yên lặng, đang suy nghĩ là không biết có nên đánh chết hắn không đây.
“Bỏ đi!”
Vị đệ tử Lạc Thủy Tông mặc nhu bào màu đen cười nói: “Chính là vị Phương Nhị công tử này bất phàm, thân phận lại cao hơn, tên tuổi có tiếng, cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ vừa tu thành Bảo Thân, lẽ nào chúng ta còn thua được hắn, lúc trước khi ở trận Ô Nha Sơn, sau khi các vị đồng môn trở về đều là không ngừng khen hắn, mà ta, ngược lại thật muốn xem xem vị Phương Nhị công tử này có khí phách kinh diễm một quận giống như huynh trưởng hắn năm đó không!”
Các vị đồng môn thấy vậy, đều là lớn tiếng nói hay: “Diệp sư huynh là thiên tài số một của Lạc Thủy Tông ta, quả nhiên khí phách!”
“Thanh danh vị Phương Nhị công tử kia dù có tiếng nhưng tu vi không cao, đây chính là lúc chúng ta xưng hùng!”
“Ha ha, đợi chút nữa gặp Phương Nhị công tử, chúng ta phải lấy ra được phong phạm của đệ tử đại tông môn, không thể để cho người khác xem nhẹ!”
“Người bên ngoài chỉ thấy sở trường của Lạc Thủy Tông ta là phù triện, bây giờ chính là lúc để chúng ta giương danh!”
“…”
“…”
“Ài…”
Hạc Chân Chương ở một bên, nhìn đám đồng môn này vung tay vung chân, bộ dáng tràn đầy tự tin, trong lòng thở dài một tiếng, có điều, thấy bầu không khí đám đồng môn đang nhiệt liệt, nhất là vây quanh vị đệ tử mặc nhu bào màu đen kia cổ động tán dương, hắn cũng đành lộ ra một bộ dáng khâm phục.
Dùng sức nắm tay thành nắm đấm, giọng nói càng lớn hơn, nói: “Diệp sư huynh nói rất hay!”
“Đệ tử Lạc Thủy Tông Lăng Ấn, bái kiến Phương trưởng lão Thủ Sơn Tông!”
“Đệ tử Lạc Thủy Tông Diệp Huyền Chân, bái kiến Phương trưởng lão Thủ Sơn Tông…”
“Đệ tử Lạc Thủy Tông Hạc… Hê hê, Phương Nhị công tử, đã lâu không gặp…”
“…”
“…”
Rất nhanh đã có bốn năm đệ tử Lạc Thủy Tông bị gọi tới, đứng thành một hàng, chăm chú hành lễ với Phương Thốn.
Nhìn một cái là có thể cảm giác được bọn họ khí vũ hiên ngang, khí cơ ẩn phù, rõ ràng là tu vi bất phàm, trong đó có một nam tử mặc nhu bào màu đen, con mắt trắng đen rõ ràng, sáng ngời có thần, trên mặt có chút ngạo khí, nhìn một cái là có thể cảm giác được khí huyết quanh người hắn ngưng luyện như thủy ngân, pháp lực u trầm, đã là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, khoảng cách đến cảnh giới Ngưng Quang chỉ kém một cửa nữa.
Mà xen lẫn những người này, chỉ có một người không hiện khí cơ, co đầu rụt cổ, đang nhìn Phương Thốn cười ngượng ngùng.
Không phải ai khác chính là đồng môn của Phương Thốn lúc còn ở thư viện Bạch Sương ở thành Liễu Hồ, Hạc Chân Chương.