Chương 391: Phương công tử bẻ cành hoa làm kiếm
Sau khi Phương Thốn nghe được những lời đồn này, bất lực lắc đầu.
Còn có thể làm gì đây, cũng không tiện giải thích, càng không dám nói ra sự thật…
May là, vị nữ đệ tử Vân Hoan Tông này chỉ nói mình cưỡng hôn nàng ta, không nói cái kia…
Nhưng mà, chuyện khiến người ta phiền não này, cũng không duy trì quá lâu, pháp chu chưa hề dừng lại, sau khi rời khỏi Vân Hoan Tông, thì thẳng tiến đến Linh Vụ Tông, mặc dù Vân Hoan Tông và Linh Vụ Tông cách nhau cả ngàn dặm, nhưng pháp chu ở trên không trung, dù sao cũng nhanh hơn xe ngựa trên mặt đất một chút, không quá hai ba ngày thì đã đi vào trong lãnh địa của Linh Vụ Tông rồi…
Bởi vì trước đây đã biết được mối quan hệ giữa Tiết trưởng lão của Linh Vụ Tông và Vũ Thanh Ly rồi, cho nên khi khoảng cách đến tông này càng gần, thì trong lòng của mọi người trên thuyền càng căng thẳng, Phương Thốn được tông chủ Vân Hoan Tông nhắc nhở trước, lại càng chuẩn bị tâm lý.
Nhưng tình hình của Linh Vụ Tông dường như vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.
Khi đến Mộ Kiếm Tông, Phương Thốn bị đối xử vô cùng sự lạnh nhạt, mà khi đến Lạc Thủy Tông, lại nhận được sự tiếp đón niềm nở và thân thiện, khi đến Vân Hoan Tông, bị dọa đến chạy vào đồng hoang, mà khi đến Linh Vụ Tông, tình huống mà bọn họ gặp phải lại là…
Sự chiêu đãi vô cùng nhiệt tình.
Lúc pháp chu bay giữa không trung, xuyên qua các tầng mây, tiến đến gần hang sâu liền nhau bị che khuất bởi làn sương kỳ lạ lượn lờ thì đã có thể nhìn thấy, ở phía trước hang sâu rộng lớn, bỗng chốc đã dựng lên một bệ cao, mà ở xung quanh, có vô số tì nữ, nô bộc, lực sĩ, tay bưng rượu ngon, linh quả, dây gấm, đợi ở đây đã lâu, ở trên bệ, khí cơ cuồn cuộn, đã sớm có mười mấy người đợi ở đó.
Nhìn thấy pháp chu của Phương Thốn phía xa xuất hiện trong tầm mắt, những người này lập tức tươi cười chào đón, hai hàng lực sĩ xung quanh bay lên, thi triển pháp lực, khơi dậy sương mù, dẫn pháp chu cập bến trên một mảnh đất của đỉnh núi đã sớm được san bằng.
“Ha ha, Phương nhị công tử nổi danh khắp Thanh Giang tới rồi…”
“Nghe danh Phương nhị công tử đã lâu, cuối cùng hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt…”
“Kỳ tài tuyệt thế đều có số kiếp lớn, hôm nay người như chúng ta có thể gặp được, cũng là có phúc duyên lớn…”
Những người đã chờ lâu trên tiên đài không đợi đến khi pháp chu cập bến thì đã tươi cười chào đón, không ngừng hỏi thăm.
“Cái này…”
Theo pháp chu đến, vốn dĩ đám người Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi hơi kiêng dè, vừa thấy cái trận thế này của Linh Vụ Tông, cả người gần như đều mơ hồ, ngơ ngác nhìn nhau, sự quái đản khó nói, tất cả đều không ngờ rằng lại có nhiều người ở Linh Vụ Tông chờ đợi đến vậy.
Nhìn thoáng qua một cái, chỉ thấy những người này hoặc là mặc áo choàng gấm, hoặc là khoác áo lộng lẫy, khí cơ của ai nấy đều thật thà chất phác, vẻ ngoài không tầm thường, nhất là những người có tư cách ngồi trên đài cao chờ đợi, người nào người nấy cũng đều là tu vi Kim Đan, dưới sự đan chéo khí cơ, quả thực là khiến người ta kinh sợ!
Từ khi nào thì Linh Vụ Tông lại có nhiều trưởng lão cảnh giới Kim Đan như vậy chứ?
Nhìn thế trận này xem, sợ là so với Cửu Tiên Tông cũng chỉ có hơn chứ không kém.
…
…
“Ha ha, được chư vị trưởng bối yêu mến ở đây chờ đợi, vãn bối xấu hổ vô cùng…”
Phương Thốn xuống pháp chu, nghênh đón nhiều đại tu Kim Đan như vậy, cũng vội vã vái chào, dáng vẻ giống như thụ sủng nhược kinh, được yêu thương mà lo sợ.
“Ha ha, Phương nhị công tử khách sáo rồi…”
Giữa đám đông, có một nam nhân thân hình gầy gò, trên đầu đội một chiếc mũ đen đi đến, chính là tông chủ Linh Vụ Tông mà lúc trước Phương Thốn đã từng gặp qua, vái chào từ xa, cười nói:
“Trước kia Phương nhị công tử ở núi Ô Nha dùng kiếm chém Khuyển Ma thì đã nổi danh khắp Thanh Giang rồi, sau đó, công tử ở Lạc Thủy Tông, giúp người ta giác ngộ đột phá cảnh giới, lại trong một tháng ngắn ngủi, tham khảo hết kinh nghĩa pháp điển của Lạc Thủy Tông, kết hợp hai pháp của Thủ Sơn Tông và Lạc Thủy Tông, tạo ra mười ba đạo pháp môn, những chuyện này đã sớm lan truyền khắp Thanh Giang rồi, làm sao mà ta không biết được chứ?”
“Ha ha, không tồi, không tồi…”
“Nhất là khi Phương nhị công tử bẻ cành hoa làm kiếm, thắng liên tiếp mười trận, càng khiến cho các vị luyện khí sĩ của Thanh Giang ta ca tụng…”
“…”
“…”
Phương Thốn nghe được những lời khen ngợi này, nhất là lúc nghe được bẻ cành hoa làm kiếm gì đó ở Vân Hoan Tông, sắc mặt hơi đau khổ. Trong lòng thầm hỏi: “Ta ngoài lạnh trong nóng thế này ư?”
Nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, chỉ liên tục nói: “Hổ thẹn!”
Tông chủ Linh Vụ Tông vừa nói vừa giới thiệu cho Phương Thốn: “Không những Linh Vụ Tông ta sớm mong đợi Phương nhị công tử đến, mà còn là cả quận Thanh Giang, cũng không biết có bao nhiêu tiền bối cao nhân muốn được nhìn thấy phong thái của Phương nhị công tử, đến đây đến đây nào, ta giới thiệu cho công tử, vị này là tam gia của nhà họ Hồ ở Sơn Nam, vị này là đại công tử của nhà họ Bạch ở Hòe Xuyên, vị này là đại chưởng quỹ của Xích Thủy Vạn Thông Hào…”
Lúc nói những lời này, những đại tu Kim Đan bên cạnh với khí cơ thật thà chất phác, mặt đầy nét cười bên đều tiến lên nghênh tiếp, khách sáo vái chào.
“Hồ gia ở Sơn Nam, Bạch gia ở Hòe Xuyên, Xích Thủy Vạn Thông Hào…”
Nghe được những lời giới thiệu này, nhóm người Vũ Thanh Ly, Hạc Chân Chưởng ở một bên lập tức hiểu ra thân phận của những người này.
Bọn họ đều là người của Thất Đại Gia Tộc của Thanh Giang…
Khu vực quận Thanh Giang rộng lớn, Luyện khí sĩ sinh sống ở đó không phải chỉ có lục đại tông môn và quận phủ, còn có những gia tộc kế thừa lâu đời, căn cơ vững chắc, bọn họ cũng có rất nhiều Luyện khí sĩ, chiếm cứ một phương, nắm giữ gần như toàn bộ việc làm ăn buôn bán ngoài sáng và cả trong bóng tối của Thanh Giang, bọn họ đều có mạng lưới quan hệ riêng vô cùng đáng sợ, có cái ở tông môn, có cái ở quận phủ, thậm chí có cái ở cả trong Thần Cung.
Xét về nội tình và thực lực, những gia tộc này còn đáng sợ hơn những tông môn nhỏ bình thường khác…