Chương 392: Công tử làm chủ
Mà những gia tộc như thế, ở Thanh Giang có hàng chục nhà lớn nhỏ, trong đó thực lực mạnh nhất, chính là Thất Đại Gia Tộc.
Mà bây giờ, nghe được lời giới thiệu này của tông chủ Linh Vụ Tông, nhóm người Hạc Chân Chương lập tức hiểu ra, mười mấy vị đại tu cảnh giới Kim Đan ở đây đều đến từ Thất Đại Gia Tộc, hoặc là chưởng quỹ quản lý việc làm ăn buôn bán và quản gia của Thất Đại Gia Tộc…
Thân phận của những người này cao quý, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Linh Vụ Tông?
Thực sự đến gặp mặt Phương nhị công tử ư?
…
…
“Hổ thẹn hổ thẹn, chư vị tiền bối có chuyện cần dạy bảo, tất nhiên vãn bối sẽ tuân mệnh mà đến, làm sao dám làm phiên chư vị tiền bối đại giá chứ…”
Thấy Linh Vụ Tông và các ông quản gia của các thế gia khách sáo, lúc này Phương Thốn cũng tỏ ra càng khách sáo hơn.
Hai bên đều đã từng gặp nhau, chào hỏi vài câu thì đã cười ồ lên, mọi người đều giống như là bạn bè cũ đã lâu không gặp vậy, sau đó trò chuyện vài câu, thì ngươi mời ta nói trước, ta nhường ngươi nói trước, đùn đẩy qua lại, rồi mới nói cười vui vẻ, cùng nhau đằng vân, đi vào bên trong Linh Vụ Tông, tì nữ và lực sĩ xung quanh, đều quỳ ở hai bên hầu hạ, âm nhạc du dương cũng đã sớm bắt đầu diễn tấu.
Tư thế này, nào giống như tiếp đón một vị trưởng lão Thủ Sơn Tông chứ, ngay cả sứ giả Thần Cung cũng không có đãi ngộ như thế này…
Khi vào trong Linh Vụ Tông thì hắn ngồi thẳng vào chủ điện của Linh Vụ Tông nhận kính trà, tuổi tác của Phương Thốn nhỏ hơn những người ở đây rất nhiều, tu vi cũng không bằng, nhưng dưới sự kiên quyết khiêm nhường của mọi người, hắn ngồi xuống vị trí hàng đầu của ghế khách, tách biệt với những người khác, mà trong lúc này, rất nhiều chân truyền của Linh Vụ Tông, thậm chí là các trưởng lão cũng không có tư cách ngồi, chỉ có thể thành thật hầu hạ ở bên cạnh.
“Lần này vãn bối đến chỉ là muốn vào cầu pháp của Linh Vụ Tông, nhưng lại không ngờ chư vị tiền bối cũng ở đây, nên cũng không có chuẩn bị trước gì cả, quả thực là thiếu đi lễ nghi, mong chư vị tiền bối rộng lòng tha thứ, khi quay về vãn bối chắc chắn sẽ đến nhà thăm hỏi, để tránh bị người khác mắng ta không biết phép tắc…”
Sau khi vào chỗ, Phương Thốn cười nói, lại nói mình thất lễ.
Các Luyện khí sĩ của các thế gia ở xung quanh nghe vậy lập tức cười, nhao nhao nói: “Phương nhị công tử quá khách sáo rồi!”
Còn có người nói: “Ta đã sớm nghe Phương nhị công tử đến ngũ tông cầu pháp, chỉ mong bổ sung toàn bộ thuật phép kinh nghĩa Thủ Sơn, tấm lòng hiếu học, chính nghĩa bảo vệ tông môn này thật khiến người ta ca tụng, công tử yên tâm, không những là kinh nghĩa của Tàng Kinh Điện của Linh Vụ Tông tùy công tử tham khảo, bọn ta cũng có thu vào một số điển tịch kinh nghĩa, cùng một ít lễ mọn, tặng cho công tử, chỉ mong công tử không cười chê Thất Tộc chúng ta giản dị mộc mạc là được rồi!”
Nói đến đây, người đó cũng vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy bên ngoài điện lập tức có một nhóm lực sĩ đi vào, trên tay mỗi người đều ôm lấy rương, hộp, lần lượt đặt trong điện như dòng nước chảy, các lực sĩ không ngừng đi vào, rương và hộp được bày ra không ngừng, trong phút chốc, đã bày đầy cả điện.
“Mở ra đi!”
Có người mỉm cười ra lệnh, bên cạnh lập tức có tì nữ tiến lên nhẹ nhàng mở nắp ra.
Cả một điện, bỗng nhiên trở nên châu khí đường hoàng.
Vị chưởng quỹ già của Vạn Thông Hào kia tươi cười giới thiệu, nói:
“Trong bảy cái rương này, chính là điển tịch kinh nghĩa mà Thất Tộc ta nghe nói Phương nhị công tử đang tìm kiếm thuật phép kinh nghĩa nên đã đặc biệt thu thập về, số lượng thì không nhiều, Hồ gia ở Sơn Nam gửi đến hai mươi mốt đạo thuật phép kinh nghĩa, nhà họ Lục ở Chiêu Viễn tặng bốn đạo, Xích Thủy Vạn Thông Hào có ba mươi ba đạo…”
“Những thứ này, chính là các loại bảo đan Thương, Bệnh, Độc, Suy, tổng cộng có một trăm sáu mươi viên!”
“Những thứ này, chính là các loại phù triện Thúc, Khốn, Định, Dẫn, tổng cộng có bốn trăm tám mươi chín tấm…”
“Những thứ này, chính là tứ môn trấn giản…”
“Những thứ này, chính là giao châu của Tây Hải…”
“…”
“…”
Nhóm người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi ở một bên, không nhịn được trừng to mắt ra.
Tình huống gì vậy?
Nhìn những đồ ở đây, Mộng Tình Nhi và những người khác thậm chí còn không dám tin đây là sự thật.
Thất Tộc mạnh tay như vậy sao?
Chỉ là buổi lễ gặp mặt, vậy mà lại dâng lên nhiều như vậy?
Cái này… cái này… nhiều kinh nghĩa điển tịch và các loại pháp bảo phù đan trận khí như thế này, không cần tiền nữa hay sao?
Cứ tùy ý dâng lên như thế à?
Đặc biệt là có gần trăm thuật pháp kinh nghĩa thêm vào từ đầu đến cuối, các Luyện Khí Sĩ khắp nơi đều coi pháp thuật của chính mình là bí mật không được truyền lại cho người khác, thỉnh thoảng họ thấy thuận mắt thì chỉ bảo cho nhau, đều sẽ được mọi người ca tụng. Nhưng Thất Tộc… để chúng vào hộp?
Lạc Thủy Tông và Vân Hoan Tông đã cực kỳ hào phóng với ý kiến của Phương Thốn về ngũ đại tông môn.
Lạc Thủy Tông đã mở hoàn toàn Tàng Kinh Điện, cho phép Phương Thốn tự do vào đọc.
Vân Hoan Tông còn hào phóng hơn, trực tiếp sao chép một bản sách thuật pháp của tông mình rồi gửi đến tận tay Phương Thốn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng khí phách của Thất Tộc lúc này lại đến mức cao nhất, lập tức có thể so sánh được với hai tông này?
…
…
“Nhận được sự yêu mến của các vị tiền bối, Phương nhị thật sự rất biết ơn!”
Trong lúc trong lòng mọi người ai nấy đều vô cùng thán phục, Phương Thốn khẽ liếc nhìn những kinh nghĩa điển tịch trong phòng, nhìn các bảo vật quý giá kia hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh. Ngoại trừ lúc trưởng lão của Linh Vụ Tông nhắc tới “bẻ cành hoa làm kiếm” thì tâm trạng của hắn ta mới hơi thay đổi một chút, còn tất cả những lúc khác, tâm trạng của hắn đều rất bình tĩnh, thản nhiên, ngay cả khi nhìn thấy những bảo vật và điển tịch này, hắn ta cũng chỉ mỉm cười nhìn đám người đang có mặt ở đây rồi cúi người cảm ơn.
“Ha ha, sao Phương nhị công tử lại nói như vậy chứ?”