Chương 413: Cực kỳ mất mặt (2)
“Là bảo đan!”
Trưởng lão Linh Vụ Tông đón nhận viên đan dược này rồi ngửi một hơi thì lập tức mừng rỡ hẳn lên, vội vàng nhét vào trong miệng công tử nhà họ Bạch.
Thứ ném tới bây giờ nhất định là giải dược đúng không?
Nhìn dáng vẻ Phương nhị công tử dùng phương pháp nhiếp hồn, không những kỳ diệu mà còn mượn một ít cổ độc khác.
Điều này rất hợp lý, nếu không nhờ cổ độc thì Trúc Cơ Cảnh làm sao lại có thể ép Ngưng Quang Cảnh đến như vậy được?
Điều làm người ta vui mừng chính là giải dược quả thật có hiệu quả!
Nhìn công tử nhà họ Bạch nuốt viên bảo đan kia Phương Thốn cười nhẹ trong lòng, giải bỏ thuật pháp.
Mà trong mắt mọi người thì sau khi vị công tử nhà họ Bạch nuốt viên bảo đan thì lập tức ngừng giãy giụa.
Một lúc sau hắn mới mới tỉnh dậy từ trong mộng, chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn trưởng lão Linh Vụ Tông mặt đầy lo âu đứng xung quanh mình, sau đó vừa liếc Phương Thốn đứng ở xa xa, vừa liếc trên núi dưới núi, vô số đệ tử Linh Vụ Tông ngạc nhiên nhìn mình, cuối cùng nhìn cơ thể của mình thì ánh mắt lo lắng của các trưởng lão liền biến thành thương hại!
Sau đó vị công tử nhà họ Bạch cũng ngây ngẩn, một lúc sau hắn như muốn khóc lên vậy, hung dữ nhìn Phương Thốn.
“Ngươi...”
Dường như hắn dùng hết sức lực của cả cơ thể để rống to như vậy nhưng chỉ hô được một chữ, liếc mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Chỉ có thể giả ngất, không hôn mê thì còn có thể làm sao?
...
...
“Ồ...”
Lúc này trên dưới Vân Hoan Tông có không biết bao nhiêu người dùng đôi mắt hết sức ngạc nhiên nhìn lên không trung.
Thật là khó mà tưởng tượng được vừa rồi là sau khi Phương nhị công tử dùng ba thức thần thông đã đánh bại tên công tử nhà họ Bạch ngay trước mặt mọi người sao? Nhất là sau khi công tử nhà họ Bạch bị chế trụ có dáng vẻ cực kỳ điên dại càng làm cho người ta cảm thấy loại kinh khủng vô hình... Nhưng không khỏi không thừa nhận sau khi kinh hoảng, nhớ lại lại còn cảm thấy cảnh tượng kia có chút kích thích nhỏ...
Trúc Cơ đánh bại Ngưng Quang có bản lĩnh cao làm rối loạn thần kinh của người ta!
Trước đây Phương Thốn ở Lạc Thủy Tông đã để lại tên tuổi làm người ta ngạc nhiên, mà hiện tại tên tuổi ở Vân Hoan Tông được đẩy tới vị trí cực kỳ cao nhưng cho đến lúc này, thấy được trận đại chiến này mới xác định tính chân thực của tên tuổi của Phương nhị công tử...
Cũng vì trận đại chiến này hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của nhiều người, rất nhiều đệ tử chắn trước mặt Vũ Thanh Ly.
Cho dù là những đệ tử chắn trước mặt họ ít nhiều cũng bị trận này đại chiến làm phân tâm tư tưởng.
Thậm chí ngay cả hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi vừa nãy cũng không khỏi phân tâm. Hai người họ quay đầu nhìn trận chiến giữa Phương Thốn và công tử nhà họ Bạch đã để lại dáng vẻ kinh khủng trong lòng. Trong núi ở Linh Vụ Tông đại khái chỉ có Vũ Thanh Ly và một người khác không bị trận đại chiến này làm phân tâm, một người vội vàng chạy về Thanh Tịnh cốc ở Linh Vụ Tông, một người thì chỉ nhìn hắn...
Bây giờ khoảng cách giữa Vũ Thanh Ly và Thanh Tịnh cốc chỉ chưa tới bốn nghìn bảy trăm mét.
Mà người chắn trước mặt hắn chỉ còn mấy tên đệ tử Linh Vụ Tông, huống chi mấy vị đệ tử này đã sớm phát hiện tình huống không đúng, tông chủ và các trưởng lão không có ý ngăn cản như vậy mình đương nhiên cũng không cần thiết phải ngăn cản.
Vì vậy bọn họ chỉ nghĩ một chút thì đã vội vàng lui ra, chừa ra một con đường.
Trước mặt Vũ Thanh Ly không có một bóng người, đường tới sân nhỏ của Thanh Tĩnh cốc trở nên thông thoáng!
Không có người ngăn hắn lần này hắn không do dự nữa trực tiếp đẩy cổng ra.
Trên đỉnh núi phía xa có vị Tiết trưởng lão sắc mặt âm u, sau khi nhìn thấy Vũ Thanh Ly đi vào sân nhỏ, ánh mắt hắn lóe lên…
Cổng gỗ chỉ cách cửa phòng vài bước.
Mà sau khi nhìn thấy Vũ Thanh Ly xông vào tiểu viện, ánh mắt tất cả mọi người trong sân đều ánh lên vẻ rùng mình, nhìn qua dường như có vẻ có chút khẩn trương, từ vẻ mặt của người khác là có thể thấy được ý niệm trong lòng những người này, dường như bọn họ cũng không muốn để Vũ Thanh Ly tiến vào tiểu viện kia gặp người bên trong. Nhưng bọn họ lại biết đây là chuyện sớm muộn mà thôi, thế nên cũng tự nhủ bản thân không nên ngăn cản chuyện này...
Vì thế, dường như trong ánh mắt của mọi người, Vũ Thanh Ly mạnh mẽ đẩy cửa ra, và nhìn thấy tất cả trong phòng.
Người ngoài nhất thời nhìn không rõ cảnh tượng trong phòng, chỉ có thể nghe được, sau khi Vũ Thanh Ly vọt vào trong phòng, một hồi lâu sau đó đều rất yên tĩnh.
Sau đó, bỗng nhiên một tiếng vang vọng khắp mây trời, một tiếng rống vang lên như thể muốn xé rách lòng người.
Đó là giọng của Vũ Thanh Ly!
Một tiếng gầm phẫn nộ mà thống khổ, phát ra từ sâu trong linh hồn, tựa như muốn tự xé nát cơ thể của mình.
“Soạt!”
Hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi nghe thấy thế thì thần sắc trắng bệch, cả hai đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ cần nghe tiếng gầm thì có thể cảm nhận được sự bi thương không cách nào hình dung, làm cho cả người ớn lạnh.
Mà trong giây phút này, bất luận là Phương Thốn giữa không trung, hay là tông chủ của Linh Vụ Tông trước khách điện, hay những trưởng lão vừa mới ôm công tử nhà họ Bạch từ trên không trung xuống, hoặc là những người vừa mới ngăn cản Vũ Thanh Ly tiến vào tiểu viện kia, hiện giờ đệ tử của Linh Vụ Tông đang rải rác trên không trung đều bị một tiếng rống đau đớn này làm cho kinh động, dường như trong lòng có nỗi hoảng hốt mà không thể hình dung được.
“Ta giết ngươi...”
Cảnh tượng tiếp theo là bóng dáng Vũ Thanh Ly bỗng nhiên lao ra khỏi tiểu viện.
Bình thường vẻ mặt hắn đã u ám, người thanh niên trời sinh có gương mặt khiến người ta nhìn vào trong lòng đã cảm thấy lạnh lẽo, lúc này thần sắc quả thực vặn vẹo đến cực điểm, bởi vì không phải ai cũng biết cách khống chế cảm xúc sâu trong con người mình, cho nên khi tức giận cộng với sát khí quá mạnh mẽ, cảm xúc quá mức kịch liệt thì toàn bộ khuôn mặt đều có chút vặn vẹo, gương mặt vốn có vài nét tuấn tú của hắn ta, thậm chí lại trở nên khó coi.