Chương 412: Cực kỳ mất mặt
Nhìn qua thì thấy Phương nhị công tử không thể trốn nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc kiếm quang gào thét bay tới ngón tay của Phương Thốn thì Phương Thốn đã thi triển xong ấn pháp.
Người ngoài không biết ký hiệu của ấn pháp kia tên là gì.
Bọn họ chỉ thấy trên đỉnh đầu Phương Thốn chợt hiện ra bóng hình của Ma Thần Hoàn Cập, rõ ràng Bạch công tử Bạch Hoài Ngọc trên không trung cũng chẳng kém chút nào, có thể bắt Phương Thốn lại, nhưng bỗng chốc cơ thể của hắn trở nên lỏng lẻo giống như đã nhìn thấy thứ gì đó làm cho người ta hoảng sợ, kêu la kinh khủng, như thấy quỷ mà bỏ chạy ra sau trong nháy mắt pháp lực quanh người bị phá hỏng.
Pháp lực của hắn trở nên lộn xộn, kiếm ý chĩa vào Phương Thốn lập tức nhốn nháo rút lui.
Mà điều này còn chưa đủ, vị Bạch Hoài Ngọc công tử vẫn hoảng sợ kêu to: “Cái gì, đó là cái gì vậy?”
“Đừng… đừng có tới gần ta...”
“Á…”
Hắn vừa chạy trốn, giãy giụa, đột nhiên vung tay xé áo khoác trên người mình, cả người giống như bị điên. Sau một lúc liều mạng thì che ngực của mình như trên ngực bị người ta đâm một kiếm, một lúc lại nắm cổ mình tựa như lúc nào đầu cũng sẽ lăn từ trên cổ xuống, lại còn không ngừng chạy về phía trước, trong miệng như đang cầu xin: “Còn… còn tim ta...”
Hắn giãy giụa, rống to, cầu xin tha thứ rồi kêu gào...
Giống như bên cạnh hắn có vô số kẻ địch không nhìn thấy đang vây quanh hắn rồi dùng những hình phạt tàn khốc, đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa.
“Đây là… đang xảy ra chuyện gì thế?”
“Thật giống… thật giống như bị trúng phép Nhiếp Hồn rồi rơi vào ảo cảnh...”
“Đây là... Đây là ảo cảnh gì, sao lại có thể đạt đến trình độ chèn ép Ngưng Quang Cảnh thế này?”
Tông chủ Linh Vụ Tông và các trưởng lão hoảng sợ trong lòng, trong những ánh mắt từ xa nhìn về Phương Thốn đều là sự hoảng sợ, tất nhiên bọn họ cũng nhìn ra đại chiến Ngưng Quang Cảnh và Trúc Cơ Cảnh đã kết thúc, càng làm người ta khó mà tưởng tượng hơn là chỉ dùng ba thức thần thông, ba thức thần thông để kết thúc, công tử nhà họ Bạch ở cảnh giới Ngưng Quang Cảnh đã bị đánh bại...
Thậm chí không chỉ là bị đánh bại mà còn bị đè xuống bùn đất!
Cả cơ thể như bị ép tới mức phát điên vậy…
“Không xong rồi...”
Có trưởng lão bay ra hai bước lên không trung lại vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn sang Phương Thốn.
Thấy Phương Thốn không biểu hiện gì khác lúc này mới tiếp tục xông tới chỗ công tử nhà họ Bạch trên không trung, bọn họ không biết công tử nhà họ Bạch dính loại thần thông nào nhưng đã không thể không ngăn cản hắn, bởi vì lúc này vị công tử nhà họ Bạch kia như bị điên và đang điên cuồng đánh vào đầu vào ngực mình, tự đánh mình tới hộc máu, gãy xương nhưng lại không có dấu hiệu tỉnh lại nào.
Bọn họ nghi ngờ nếu mình không ra tay ngăn lại thì có thể hắn sẽ tự đánh chết mình.
Lùi một bước mà nói, coi như không đánh chết mình thì cũng sống không nổi nữa...
Đường đường là công tử nhà họ Bạch, lúc này đã lột sạch cả người mình, trần truồng chạy vòng quanh trên bầu trời của Linh Vụ Tông...
Danh tiếng của tên này đã hoàn toàn bị phá hủy...
Nếu như sau khi hắn tỉnh lại biết mình làm trò hề như vậy thì còn có cần mặt mũi hay không...
Mọi người đều biết công tử nhà họ Bạch rất giữ mặt mũi!
…
…
Vừa nghĩ xong bọn họ vừa vọt tới trước mặt Bạch Hoài Ngọc, chân tay luống cuống thi triển ra vô số pháp lực dung hợp thành cái lưới mềm lớn buộc hắn lại, nhưng sau khi Bạch Hoài Ngọc không thể động đậy, không những không trở nên yên tĩnh mà thậm chí còn càng thêm điên cuồng, hoặc là sợ hãi, buộc hắn ở trong không phải là pháp lực mềm mại mà là xích sắt đỏ chót…
Ngay cả trên người hắn cũng xuất hiện hình dáng vết thương của xích sắt.
Mấy vị trưởng lão lật đật thi triển pháp môn đánh thức như là tạt nước, đánh mặt, bóp nhân trung gì đó...
Không thể dùng được chút nào mà làm cho Bạch Hoài Ngọc càng thêm điên cuồng hơn, liều mạng giãy giụa!
Loại cảm giác một nam nhân trần truồng đang liều mạng giãy giụa trong ngực mình thật sự có chút...
“Nên làm gì đây?”
Mấy vị trưởng lão kinh hoảng quát to: “Đánh ngất hắn sao?”
“Thần thức của hắn đang điên cuồng, nếu đánh ngất hắn sợ rằng sẽ làm bị thương khí Tiên Thiên của hắn vĩnh viễn...”
Mấy vị trưởng lão kêu to thất thanh chỉ cảm thấy vô sách đối phó.
Dù sao vị này là công tử nhà họ Bạch lại là một trong tiểu bối luyện khí sĩ đột phá Ngưng Quang Cảnh sớm nhất, nếu khí Tiên Thiên của hắn bị thương vậy thì nếu phá hủy, Linh Vụ Tông bọn họ coi như là tốt bụng, nhưng sau chuyện này thì làm sao để gánh lửa giận của nhà họ Bạch?
Dưới tình thế cấp bách đã có người cầu cứu nhìn về phía Phương nhị công tử.
“Hiệu quả cũng không tệ lắm!”
Mà vào lúc này, Phương Thốn ở giữa không trung đã chậm rãi thả xuống ấn pháp hoa sen trước ngực, nhìn dáng vẻ điên cuồng của công tử nhà họ Bạch, mặt hắn không cảm giác, chẳng qua trong lòng yên lặng gật đầu một cái, hết sức hài lòng với sự hiệu quả của việc mình thi triển một thức thần thông này.
Hình như một thức thần thông này không nên gọi là “Bách Hoa Hương Quốc” nữa.
Thức thần thông này chính là mình nhào nặn mấy đạo pháp môn bên trong Thần Minh bí điển, lấy công pháp pháp môn Bách Hoa Hương Quốc làm căn cơ, suy nghĩ thêm lần nữa sau khi mình thi triển, đối phương ngã vào địa ngục, chịu đựng các loại cực hình Thần Ma, mà sau khi Vân Hoan Tông thi triển Bách Hoa Hương Quốc lại đi vào thiên đường.
Chịu đựng các loại thủ đoạn ôn nhu và nhiều cảnh tượng ảo mộng xinh đẹp tuyệt vời.
Vừa nghĩ tới hình dáng nguyên bản của Bách Hoa Hương Quốc Phương Thốn không khỏi rùng mình một cái.
Ép mình quên đi đoạn trí nhớ kia, trong đầu nghĩ một thức Bách Hoa Hương Quốc này của mình có thể còn nhân từ hơn nhiều so với nguyên bản của Vân Hoan Tông...
…
…
Mắt đã thấy rõ, hẳn là không có người ở Linh Vụ Tông dám ngăn Vũ Thanh Ly nữa.
Phương Thốn thấy những trưởng lão của Linh Vụ Tông đều ném ánh nhìn cầu xin mình thì trong lòng liền có ý tưởng, vốn hắn có thể cởi bỏ thuật pháp này, nhưng trước khi mở ra lấy ra một viên thuốc màu trắng từ bên hông rồi cong ngón tay bắn ra.