Chương 420: Không từ thủ đoạn
Mà những làn sương mù này còn không ngừng liên kết thành từng mảnh, nặng nề như núi.
Giống như những ngọn núi lớn trong suốt, không ngừng đè lên người ông ta, ngay lập tức đè ép ông ta xuống.
“Xì!”
Đám sương mù này đã hóa thành một chuỗi vô hạn, quấn quanh ông ta. Có đám sương trực tiếp hóa thành móc sắt, không chút lưu tình đâm thủng xương bả vai của ông ta, khóa nó lại, còn có một số khác lại làm linh vật chui vào trong cơ thể ông ta, đóng băng kinh mạch của ông ta...
...
...
“Vô sỉ, trơ tráo...”
“Các ngươi hãm hại ta như vậy, cũng không sợ bị trời đánh hay sao...”
Cảm nhận được trên đỉnh đầu mình có thứ sức mạnh như núi không ngừng ập xuống, Tiết Chấp Chính trưởng lão lớn tiếng rống to, cho dù tu vi của ông ta có cao hơn nữa, cũng không thể nào đối kháng với hộ sơn đại trận. Ông ta giống như một con thú kiệt sức bị trói vào bàn giết mổ, lại vừa giống như đưa trẻ con phẫn nộ vì bị người lớn giẫm ở dưới chân, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình như tức đến mức sắp bị nổ tung rồi, cuống họng cũng sắp chảy máu vì quá phẫn nộ.
Cả đời ông ta cũng chưa từng cảm nhận được sự sợ hãi và phẫn nộ như vậy, hoặc có thể nói là rất oan uổng.
Ông cảm thấy trong khắp thiên hạ, điều vô liêm sỉ nhất chính là sự hãm hiếp và phản bội.
Thế nhưng, ngay cả khi ông ta phát tiết trong sự tuyệt vọng như vậy, cũng không thể kêu được hoàn chỉnh.
Một đám sương mù vọt tới, trong nháy mắt đã chặn lấy miệng và mũi ông ta, ông ta chỉ có thể kêu lên ô ô, nhưng chẳng ai nghe được rõ lời ông ta nói.
Cùng lúc đó, Linh Vụ Tông sớm đã có ba bốn vị trưởng lão tức tốc chạy tới, trong đó có hai vị, một người bên trái, một người bên phải, đè ông ta ra, áp chế theo hộ sơn đại trận, cũng mài mòn theo pháp lực Kim Đan trong cơ thể mình, Tiết Chấp Chính trưởng lão căn bản không thể phản kháng được gì cả...
...
...
“Tiết trưởng lão bỗng nhiên lại...”
Tình thế vội vàng xoay chuyển, cả đám đệ tử của Linh Vụ Tông, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, dường như không thể tin được cảnh tượng trước mắt này mà dụi dụi mắt mình, người đó đường đường là trưởng lão của Linh Vụ Tông, sao bỗng nhiên trong chốc lát lại biến thành tù nhân của tông môn rồi?
Rốt cuộc ông ta đã phạm phải sai lầm lớn đến thế nào mà lại có thể khiến tông chủ không nói hai lời đã muốn bắt ông ta chứ?
Mà trong khi đang suy nghĩ về vấn đề này, bọn họ cũng không khỏi nhìn về phía ngọn núi chủ phong kia, nhìn thấy nữ tử trong đỉnh kia, trong lòng nhất thời liền nảy ra rất nhiều liên tưởng, tình cảnh bi thảm của nữ tử kia, cùng với hành động muốn lập tức bắt lấy ông ta của tông chủ, hơn nữa vị đệ tử của Thủ Sơn Tông kia bất chấp tất cả cũng phải điên cuồng liều mạng với ông ta, nhiều tình tiết như vậy đã đủ để khiến người ta tưởng tượng ra một vở kịch lớn...
Biết người biết mặt không biết lòng mà...
Tiết Chấp Chính trưởng lão ngày thường thanh danh cũng không tệ lắm, ai lại biết trong thâm tâm ông ta...
“Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, Linh Vụ Tông ta tuy không phải là đại tông tương truyền mấy ngàn năm, danh chấn trăm vạn dặm, nhưng chúng ta cũng có quy tắc, lý lẽ của mình. Phàm là trưởng lão và đệ tử của tông ta chấp sự, không cầu các ngươi là việc gì cũng phải tranh lên trước, quyết chiến đến cùng với yêu ma, nhưng nhất định phải giữ tính chính nghĩa, ai dám làm việc xấu xa như vậy, thì không xứng với danh hiệu của Linh Vụ Tông ta...”
Giọng nói của tông chủ Linh Vụ Tông lạnh lùng lang bạt, truyền khắp toàn bộ tông môn.
Trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả mọi người trên dưới tông môn đều rùng mình, khó tránh sinh ra một loại tâm trạng phức tạp.
Đó là một niềm tự hào!
Trước đó đánh một trận ở núi Ô Nha, về sau vẫn có tin tức ngầm truyền đến, nghe nói hiệu quả của Linh Vụ Tông ta kém, nhưng hiện tại hãy nhìn xem, tông chủ của Linh Vụ Tông chúng ta chí công vô tư, trên dưới Linh Vụ Tông chúng ta đều đường đường chính chính, để xem sau này còn có ai dám khinh thường chúng ta!
...
...
“Phương nhị công tử, xin thứ cho lão phu vô lễ!”
Mà tông chủ của Linh Vụ Tông kia đã răn dạy xong đệ tử của cả môn phái, rồi ngạo nghễ quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, một tia dư quang nào đó, thậm chí còn lướt qua phía Vũ Thanh Ly, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi đến đây để trả thù, nhưng Linh Vụ Tông ta có quy củ, lần này phạm tội ác như vậy, chúng ta cũng cần thẩm vấn, kết án, trừng phạt, nếu các ngươi muốn báo thù, vậy thì hãy đợi ba ngày sau, đợi ông ta bị trục xuất rồi hãy tính!”
“Đến lúc đó, trong khắp thiên hạ này còn có ai muốn giết ông ta, đều không liên quan đến Linh Vụ Tông chúng ta!”
Cách đó không xa, đám người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi nghe vậy đều đã có chút kinh hỉ khó hiểu, bọn họ vốn là lo lắng cho vị đồng môn Vũ Thanh ly này, lo lắng vấn đề hắn ta đối mặt với vị trưởng lão của Linh Vụ Tông, cho dù muốn báo thù, e là cũng sẽ không đơn giản...
Nhưng hôm nay, chẳng phải ở ngoài sơn môn canh giữ là được rồi sao?
“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!”
Phương Thốn giống như đã sợ hãi, bất đắc dĩ phải hành lễ với tông chủ của Linh Vụ Tông: “Tuân mệnh tiền bối!”
Nói cách khác, hắn chậm rãi từ chủ phong xẹt xuống, đi tới bên cạnh Vũ Thanh Ly trên sườn núi, lúc này, vốn là Vũ Thanh Ly điên cuồng nhất, lại giống như thành một người khác, Tiết Chấp Chính bây giờ ở một nơi cách hắn ta không xa, bị hai vị trưởng lão của Linh Vụ Tông giữ lại, trên người quấn đầy dây thừng Linh Vụ hóa thành, miệng mũi đều bị phong ấn, hoàn toàn không thể biểu hiện ra vẻ bình tĩnh trước đó.
Vừa nhìn thấy Phương Thốn lại gần.
Vũ Thanh Ly lập lúc ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thốn.
Hắn dường như có rất nhiều điều muốn nói.
Nhìn thấy kẻ thù bị trừng phạt, trong lòng hắn ta vốn nên cảm thấy vui mừng, nhưng theo bản năng, hắn ta lại cảm thấy mình cũng không muốn như vậy...
“Đây là ý của tỷ tỷ ngươi!”
Phương Thốn dường như biết Vũ Thanh Ly muốn nói cái gì, một câu đã khiến Vũ Thanh Ly ngậm chặt miệng.
“Ngươi nói tỷ tỷ ngươi có hận tên này không?”