Chương 421: Tông môn xét xử
Phương Thốn quay đầu nhìn về phía Vũ Thanh Ly, nhẹ giọng hỏi.
Vũ Thanh Ly trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Thốn, có chút không hiểu vì sao Phương nhị công tử lại hỏi như vậy.
Tỷ tỷ của mình bị hắn hại thành như vậy, làm sao có thể không hận hắn chứ?
“Nhưng tỷ tỷ ngươi muốn nhìn thấy nhất, lại không phải là hắn chết, mà là muốn thấy ngươi trưởng thành!”
Phương Thốn tiếp tục mở miệng, nghiêm túc nhìn về phía Vũ Thanh Ly, nói: “Như vậy thì làm sao có thể chứng minh ngươi đã trưởng thành?”
Vũ Thanh Ly đã cắn chặt răng, vị trí xương gò má căng lên gân xanh.
Tỷ tỷ đã trở thành bộ dạng đó, điều muốn nhìn thấy cuối cùng, cũng không phải là thấy người này chết, tỷ ấy đã sắp phải từ bỏ sinh mạng, trút hơi thở cuối cùng thậm chí không chống đỡ nổi thù hận của tỷ ấy, điều khiến tỷ ấy gắng gượng lại là nhìn thấy mình trưởng thành. Năm đó khi bị ma trảo của tên này bao phủ, bản thân chỉ dám quỳ xuống cầu xin tha thứ, không dám nhìn thấy tình trạng thảm thương của tỷ tỷ, là tỷ tỷ đã che chở tính mạng nhỏ bé của mình.
Cho dù là sau này, cũng là bởi vì có tỷ tỷ ở đây, mình mới có thể đi Liễu Hồ, mới có thể vào thư viện Bạch Sương.
Nhưng mình vẫn chưa trưởng thành, bởi vì tên kia, vẫn là một cái bóng đáng sợ bao phủ chính mình...
Vậy thì, làm thế nào mới có thể chứng minh rằng bản thân đã trưởng thành?
“Vì… vì sao phải ba ngày?”
Vũ Thanh Ly đã hiểu được ý của Phương Thốn, nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy.
“Nếu không có ba ngày tra tấn nghiêm ngặt, làm sao có thể loại bỏ tu vi Kim Đan của ông ta?”
Phương Thốn nhẹ giọng trả lời: “Nếu không cắt bỏ tu vi Kim Đan của ông ta, các người làm sao có thể công bằng đứng trên một chiến trường?”
Vũ Thanh Ly nhất thời giật mình, trong nháy mắt hiểu được sự sắp xếp của Phương Thốn, thần sắc đã hơi lộ vẻ xúc động.
Mà trên mặt Phương Thốn lại lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Tỷ tỷ Của Vũ Thanh Ly, suy nghĩ cuối cùng trước khi chết, cũng không phải báo thù, mà là muốn nhìn thấy Vũ Thanh Ly trưởng thành.
Nàng có thể buông tay rời đi, cũng chỉ khi đã chắc chắn rằng Vũ Thanh Ly không cần nàng che chở nữa.
Đã như vậy, Phương Thốn đương nhiên phải giúp tỷ đệ bọn họ thực hiện nguyện vọng này, huống hồ, hắn cũng muốn biết, tỷ tỷ của Vũ Thanh Ly, một người huyết mạch phàm nhân, lại có thể giúp một người tu vi thiên tư vốn chẳng có gì nổi bật phá cả hai cảnh giới là Ngưng Quang và Kim Đan, vậy mà Vũ Thanh Ly này không có tổn hại đến bản nguyên, thậm chí còn có được điều kiện tu hành tốt nhất. Vậy thì vì báo thù hắn có thể phát huy ra năng lượng gì?
...
...
“Lão… lão nhị Phương gia… ngươi...”
Mà Tiết Chấp Chính bị đè ép xung quanh bỗng nhiên dùng sức giãy dụa, tuy rằng ông ta bị phong ấn miệng mũi, nhưng có thể nghe rõ ràng được lời Phương Thốn và Vũ Thanh Ly nói, thậm chí Phương Thốn giống như cố ý để cho ông ta nghe được, thứ chờ đợi ông ta sẽ là ba ngày bị tra tấn, càng muốn xóa bỏ tu vi của ông ta, gọt rũa tới một loại cảnh giới giống như Vũ Thanh Ly, rồi để Vũ Thanh Ly đến báo thù.
Sao hắn dám không nói đạo lý như vậy, không từ thủ đoạn như vậy?
Điều này làm cho trong lòng ông ta dâng trào sự phẫn nộ và điên cuồng không cách nào hình dung, trong miệng rên hừ hừ, con ngươi trong mắt dường như sắp rớt ra, cắn răng nhìn chằm chằm Phương Thốn giống như muốn dìm chết hắn, pháp lực trong khi quá mức kích động, đúng là thoáng tránh được sự phong ấn pháp lực.
Nhưng cuối cùng, ông ta cũng chỉ có thể mơ hồ hô kêu lên mấy chữ này mà thôi.
“Đừng cho rằng bản thân đã làm việc cẩn thận, quét sạch đầu đuôi là có thể không kiêng nể gì nữa!”
Mà Phương Thốn giống như căn bản không nhìn thấy ông ta, chỉ là dẫn Vũ Thanh Ly chậm rãi đi về phía chủ phong, giống như đang nói chuyện với Vũ Thanh Ly, lại giống như lẩm bẩm, giọng nói vừa vặn có thể khiến Tiết Chấp Chính nghe được: “Luật pháp không trị được ngươi, hai chúng ta đến trị ngươi!”
“Người tốt không giết được ngươi, ta giúp bọn họ giết ngươi!”
“Thiện ác do tâm, bất luận thủ đoạn, đây là quy tắc làm việc của Phương nhị ta!”
Chỉ có trưởng lão Tiết Chấp Chính cùng với hai vị trưởng lão bên cạnh ông ta là có thể nghe được lời Phương Thốn nói.
Nhưng dù hai vị trưởng lão kia nghe được thì họ cũng chỉ biết làm bộ không có nghe thấy. Vì vậy, lời này như đang nói cho Tiết Chấp Chính trưởng lão nghe. Không ai biết khi ông ta nghe thấy những lời này, trong lòng ông ta tức giận cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào...
Càng không có ai biết khi ông ta bị trực tiếp giải vào phòng hình phạt của Linh Vụ Tông đã sợ hãi cỡ nào.
Toàn thân ông ta bị linh vụ trói lại, ngay cả thần thức cũng bị ngăn cách, khiến ông ta không cam lòng mà mở miệng thì cũng chỉ có thể nói cho mình nghe.
Tất cả trưởng lão của Linh Vụ Tông áp giải ông ta đi, chờ đợi ông ta là "xét xử nghiêm khắc".
Mà nhóm đệ tử của Linh Vụ Tông ở xung quanh thì đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Không ít người cảm thấy tình hình đến bây giờ đã phát triển khác xa tưởng tượng, nhưng lại vô cùng hợp lý.
...
...
Vũ Thanh Ly bị mang lên ngọn núi cao nhất, ôm lấy chiếc đỉnh lớn có chị của mình. Mà tông chủ Linh Vụ Tông thì tiến lên đón Phương Thốn. Hai người trao đổi ánh mắt, trên mặt của Phương Thốn chỉ có vẻ đạm nhiên, còn tông chủ Linh Vụ Tông thì lộ ra vẻ cười khổ.
Cho tới bây giờ, Lương Tương Tử cũng không biết vị Phương nhị công tử này làm chuyện này với thái độ chí khí hùng hồn và thản nhiên như thế nào. Rõ ràng là ngay từ đầu Linh Vụ Tông nhà mình là đứng đầu trong thất tộc. Nhưng sau khi Phương nhị công tử đưa ra yêu cầu kia thì dù trong lòng mình không muốn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo vị Phương nhị công tử này, đáp ứng điều kiện của hắn, chấp nhận giao dịch này với hắn.
Chỉ là như vậy thì mình cũng thực sự đắc tội với Tiết gia...
Hỏi cũng không hỏi một tiếng, mà mình đã bỏ tù những trưởng lão mà Tiết gia tiến cử tới, thì sao Tiết gia có thể vui vẻ được.
Dĩ nhiên, những quyền lợi mà mình sắp có được cũng đủ để đắc tội với Tiết gia một lần nữa...