Chương 431: Thần Mục công tử
Nói xong những lời này với đám người Lâm Cơ Nghi, Phương Thốn đi vào trong điện chủ thì thấy Tiểu Từ tông chủ, hai vị trưởng lão Thanh Tùng, Hàn Thạch đang ngồi uống trà cùng đám người Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi. Bởi vì quan hệ bọn họ cũng không thân thiết lắm nên ngồi cùng nhau như vậy tương đối xấu hổ.
Tốt xấu gì thì Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão đều là trưởng bối cấp một, hai người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi đều có thể coi là tiểu bối, lúc này Hạc Chân Chương đã bị hai vị trưởng lão hù dọa, đang thật thà ngồi ở đó một mặt khâm phục nghe hai vị trưởng lão khoác lác: "Để ta nói cho đám hậu sinh các ngươi nghe, nếu không phải có hai lão nhân gia chúng ta chống đỡ, Thủ Sơn Tông có thể chống đỡ được nhiều năm như vậy sao?"
"Lúc trước nếu không phải hai người bọn ta hiện thân, thu hút sự chú ý của dân chúng, có thể chém được Khuyển Ma kia không?"
"Nếu không phải hai ngày trước hai người bọn ta đến quận Thanh Giang, tông chủ nhà ta đã sớm bị nhóm người chưởng lệnh kia bắt nạt đến khóc rồi..."
"..."
Tiểu Từ tông chủ ở một bên nghe vậy trên mặt đều là vẻ xấu hổ, lại không dám vạch trần, thấy ánh mắt hiếu kỳ lại cổ quái của Mộng Tình Nhi bên cạnh nhìn mình, chỉ có thể xấu hổ mà cười, đường đường là tông chủ ở trong cái điện này thật sự là một chút mặt mũi cũng không có.
"Phương trưởng lão..."
Cũng may có Phương Thốn từ Thiên Điện đi ra cứu vớt hắn, người trong điện đều vội vàng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng.
Từ khi Phương Thốn rời khỏi Thủ Sơn Tông, tách khỏi tông chủ và các trưởng lão đến bây giờ, cũng đã được gần hai tháng, mà trong hai tháng này, có thể nói là phát sinh rất nhiều chuyện. Phương Thốn đi qua Lạc Thủy Tông, Vân Hoan Tông, Linh Vụ Tông, lưu danh khắp nơi. Chỉ trong thời gian ngắn đã thu hoạch được danh vọng cực lớn, hai vị trưởng lão ở lại Thủ Sơn Tông, cũng coi như là quản lý sự vụ của tông môn ngay ngắn rõ ràng...
... Đương nhiên, dựa vào tình hình bây giờ của Thủ Sơn Tông thì cho dù không quản lý cũng rất có trật tự!
Ngược lại là Tiểu Từ tông chủ không được thuận lợi cho lắm, thuận theo manh mối từ núi Ô Nha kia đi thăm dò, vốn là muốn trừng trị những hiệu buôn âm thầm giao dịch với núi Ô Nha, kết quả lại thuận theo đường dây này tra ra một đường dây là thất tộc ẩn ẩn làm giao dịch với đại yêu tôn phía nam, chạy trước chạy sau, trên khuôn mặt lúc nào cũng là vẻ tươi cười, nhận lại chỉ là những lời nói lạnh nhạt cùng chê cười, nha môn các nơi đẩy tới đẩy lui đánh Thái Cực...
Mà sau này, vất vả lắm dưới một số trợ giúp mà Phương Thốn âm thầm bố trí mới thành công làm cho quận phủ bắt đầu điều tra những việc này, nhưng ở giữa lại bỗng nhiên bởi vì Quỷ Quan liên tục xuất thủ ba lần, lại làm cho cục diện vốn dĩ đã tốt hơn một chút bị bít lại, toàn bộ cục diện biến thành một đống rối loạn.
Mà lòng Tiểu Từ tông chủ có thể nói là còn rối hơn cả cục diện này.
"Quỷ Quan kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Phương Thốn đi tới, hai vị trưởng lão đều nhường chỗ ngồi cho vị "Thái Thượng trưởng lão" này theo bản năng.
"Chuyện này ai biết được chứ..."
Hai vị trưởng lão biết rõ lương tháng nhà mình là ai phát, thái độ đối với Phương Thốn và tông chủ hoàn toàn khác nhau, ân cần nói: "Cái tên được xem như là đệ nhất đại ma đầu của quận Thanh Giang, lần đầu hắn gây án chắc là bốn năm trước hay là năm năm trước gì đó, khi đó hắn chém đầu một nhóm tội phạm đạo tặc nổi tiếng bốn phương, chắc là phe ác đánh phe ác, sau đó có một hồi rất là hống hách, chém giết tham ô quan lại bốn phía, còn cùng một số yêu ma trốn ở Thanh Giang tu tà, lúc ấy còn có không ít dân chúng đều cung phụng hắn..."
"Cái biệt hiệu Quỷ Quan này, chính là từ đó bắt đầu lưu truyền. Tất cả mọi người nói hắn là phán quan đến từ âm phủ Địa Ngục, bởi vì thấy nhân gian vô đạo nên hiện thân dương thế, thay thế triều đình diệt trừ sâu mọt hại nước hại dân, dù không phải quan, lại liêm chính hơn cả quan, chỉ là rất nhanh cái danh xưng này liền biến thành một chuyện cười, Quỷ Quan kia dần dần lộ đuôi, giết người vô số, làm việc không có giới hạn, thậm chí còn từng đuổi tận giết sạch toàn bộ người trong môn, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không buông tha, dân chúng cũng phát hiện hắn với tưởng tượng của mọi người không giống, dần dần sinh hoảng sợ..."
"Phạm lão tiên sinh đã từng nghĩ tới chuyện bắt Quỷ Quan này, còn đã từng tập hợp một đám chưởng lệnh và năm tông... Khục, khi đó Thủ Sơn Tông chúng ta là vẫn chưa có chỗ đứng... Nói cho dù phải lật toàn bộ Thanh Giang cũng phải bắt Quỷ Quan, chỉ là cũng chỉ là gió lớn hạt mưa nhỏ, ngược lại là loạn một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, tên quỷ quan không biết vì lý do gì cũng dần dần mất tăm mất tích!"
Phương Thốn nghe giới thiệu, một lát sau cười nói: "Trong những chuyện mà Quỷ Quan kia đã làm, rốt cuộc có mấy chuyện là hắn làm?"
"Cái gì?"
Đám người nghe lời này của Phương Thốn xong, ít nhiều có chút kinh ngạc, hiếu kỳ nhìn hắn một cái.
Phương Thốn lại là một dáng vẻ đương nhiên.
Chuyện này quả thực rất rõ ràng, nếu như một mình Quỷ Quan làm, làm sao có thể dẫn đến trận chiến lớn như thế được?
Chớ nói người khác, ngay cả mình, cũng đã dùng qua danh tiếng của Quỷ Quan.
Trước đây ở Thanh Giang, người của thất tộc giả mạo Quỷ Quan thanh tẩy nhà ngục, đốt hồ sơ, chuyện này cũng không có vượt quá dự đoán của mình, thậm chí có thể nói trước khi mình tính toán, đám người Lâm Cơ Nghi cũng đã sớm nhìn chằm chằm bọn họ, Tiểu Thanh Liễu đi thành Thanh Giang, nói với người khác là giúp đỡ Tiểu Từ tông chủ bắt nhân chứng, chẳng bằng nói là vì đề phòng thất tộc người làm ra chuyện chó cùng rứt giậu.
Người Thất tộc lấy tiếng Quỷ Quan làm việc, giết chết những người có khả năng sẽ mang đến phiền phức cho bọn hắn, lại đánh cắp hồ sơ cùng vật chứng có thể gây bất lợi cho thất tộc, thế là đám người Lâm Cơ Nghi cũng nhân tiện làm chim sẻ đứng sau, lại giết những kẻ giả mạo Quỷ Quan, đoạt hồ sơ cùng vật chứng trở về, đương nhiên, sau khi làm xong những chuyện này, một là không làm hai đã làm thì làm cho chót, cũng dứt khoát giá họa lên đầu Quỷ Quan kia...