Chương 433: Thưởng cho
Ngược lại là Phương Thốn, trong nháy mắt đã hiểu rõ mưu tính của Cửu Tiên Tông.
Từ khi mình lập ra Thủ Sơn Tông, vô luận là cự tuyệt giao dịch với Mộ Kiếm Tông hay là để lại chữ trên tường đá giúp người của Lạc Thủy Tông lĩnh ngộ, hay là Vân Hoan Tông kia mở miệng "bẻ cành hoa làm kiếm" khiến hắn xấu hổ, hay là Trúc Cơ đánh bại Ngưng Quang ở Linh Vụ Tông, đều là chuyện lớn nêu cao tên tuổi, rõ ràng trong vòng thời gian rất ngắn đã có thể nổi tiếng trong toàn bộ lục tông ở Thanh Giang, danh tiếng vượt qua tất cả người trong lục tông...
Cho nên, Cửu Tiên Tông đứng ngồi không yên, sợ tên tuổi của hắn quá vang dội, sinh ra biến hóa?
Bọn họ phái vị Thần Mục công tử này ra chính là đến đánh võ đài với hắn?
Cho dù nói như thế nào, vị Thần Mục công tử của Cửu Tiên Tông này vừa đến thì đã khiến trên dưới Linh Vụ Tông yên tâm không ít.
Danh tiếng hung ác của Quỷ Quan quá thịnh, một hơi giết mười lăm vị Kim Đan của thất tộc, hơn nữa có khả năng bây giờ đang quanh quẩn ngay bên ngoài Linh Vụ Tông chờ cơ hội ra tay giết người. Cho dù Linh Vụ Tông đã kích hoạt đại trận hộ sơn ở mọi phía, tất cả các trưởng lão đều tụ tập cùng một chỗ, nghiêm ngặt canh phòng, nhưng trong lòng vẫn có chút không chắc chắn, dù sao Quỷ Quan kia có thể một hơi giết mười lăm vị thực lực Kim Đan...
Tu vi bậc này, sợ là trực tiếp xông vào giết tộc diệt tông cũng không thành vấn đề!
Mà bây giờ, người mà Cửu Tiên Tông phái đến, ngoại trừ Thần Mục công tử còn có ba vị trưởng lão cảnh giới Kim Đan đi cùng.
Những lực lượng này ở chung một chỗ, chắc là có thể áp chế được Quỷ Quan này đi?
...
...
"Phương nhị công tử, Thần Mục công tử và ba vị trưởng lão Cửu Tiên Tông đến thăm, mời công tử qua đó nói chuyện!"
Lúc bọn hắn đang chìm trong suy nghĩ, Linh Vụ Tông đã sớm có chấp sự tới mời Phương Thốn đến chủ điện.
Theo lý mà nói Phương Thốn cũng là khách của Linh Vụ Tông, Thần Mục công tử tới Phương Thốn không nhất thiết phải ra đón, chỉ là xem ra phân lượng của vị khách nhân này thực sự quá lớn, Linh Vụ Tông lại muốn mời tất cả người có phân lượng trong tông sang nghênh đón trong vô thức.
Phương Thốn không cự tuyệt, chỉ là cười nói: "Đợi một chút, tới ngay đây!'
Trở lại trong điện đổi một bộ áo bào, đeo ngọc bội, đội mũ lên, mặt như trăng sáng, dáng người cao gầy, Phương Thốn nhìn mình cũng rất hài lòng, chỗ duy nhất không được hoàn hảo chính là mình tuổi còn trẻ nhưng tóc lại đen trắng xen lẫn, nhìn có vẻ hơi chói mắt.
Nhưng mà cũng không cần để ý chi tiết nhỏ ấy, khuôn mặt thiếu niên phối hợp với những sợi tóc trắng này, ngược lại làm bớt sự ngây ngô, nhưng vẫn có nét thanh xuân của tuổi trẻ, cũng có ý vị tang thương của người trưởng thành, Phương Thốn ở trong lòng khen một tiếng, mang theo tiểu hồ ly đang lười biếng không chịu luyện chữ và mấy người Hạc, Mộng, Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão cùng nhau đạp vân khí, chậm rãi bay về phía chủ điện của Linh Vụ Tông...
Theo lý thuyết gần như vậy có thể đi bộ sang nhưng không thể ném mặt mũi đi như vậy được!
Lúc cả đoàn người đáp xuống chủ điện thì thấy người ở ngoài điện đã đứng thành hai hàng, đều là đệ tử của Cửu Tiên Tông. Vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, ăn nói rất có ý tứ, khí cơ không tầm thường, mà vô số đệ tử của Linh Vụ Tông hiếu kỳ, tất cả bọn họ đều chen chúc ở bên ngoài, tranh nhau nhìn vào trong.
Phương Thốn ho nhẹ một tiếng, đám người mới chú ý đến Phương nhị công tử, vội vàng đi sang hai bên.
Chậm rãi đi vào trong điện, ngay cả mấy người Hạc Chân Chương cũng đều theo bản năng ưỡn ngực lên, giống như có một loại áp lực nào đó giáng xuống.
"Phương nhị công tử tới..."
Có người nhắc nhở một câu, tiếng vui cười trong điện đang rộn ràng lập tức yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa đại điện theo bản năng, sau đó không ngừng di chuyển giữa hai người.
Lúc này Phương Thốn cũng đang giương mắt nhìn lại thì thấy ở cuối chủ điện của Linh Vụ Tông, đang ngồi trên ghế tôn quý nhất bên cạnh tông chủ Linh Vụ Tông chính là vị Thần Mục công tử mặc áo choàng đỏ nhạt kia, người này nhìn tuổi tác có vẻ không lớn lắm, hình như là bằng tuổi mình, điềm tĩnh an ổn, khuôn mặt điển trai, chỉ là nhẹ nhàng ngồi ở nơi đó giống như hòa tan với chung quanh đại điện, lại giống như là trung tâm đại điện.
Điểm đặc biệt nhất của hắn chính là đôi mắt, nó không phải hai màu đen trắng như bình thường, mà là một loại lóe lên quang mang xanh ngọc.
Giống như được điêu khắc từ ngọc, khảm nạm ở trong hốc mắt.
"Bệnh đục thủy tinh thể?"
Phương Thốn thấy thế, không khỏi có chút kinh ngạc.
...
...
Trong truyền thuyết, vị Thần Mục công tử này, trời sinh một đôi mắt thần có thể nhìn thấu quỹ tích di chuyển của vạn vật trong trời đất.
Nhưng Phương Thốn lại nhìn thấy, đây không phải là bệnh đục thủy tinh thể sao?
Còn là tình trạng vô cùng nghiêm trọng...
Ánh mắt thuận theo nhìn sang bên trái, lại nhìn phía sau lưng vị Thần Mục công tử kia.
Ngồi hai bên Thần Mục công tử chính là ba vị trưởng lão Cửu Tiên Tông, trong đó một vị Phương Thốn đã từng gặp là Cát trưởng lão, hai vị khác đều có khí cơ thâm hậu, rõ ràng đã là tu vi Kim Đan cao giai, mà ở bên cạnh chân của Thần Mục công tử, sói lớn lông đỏ đang nằm, cả người khí thế hung ác, nghĩ đến có lẽ là con ác thú Thần Mục công tử thu phục khi còn bé.
Ở phía sau hắn là ba vị đệ tử chân truyền của Cửu Tiên Tông đứng uy nghiêm ở đó, khí cơ phiêu dật, một vị có khuôn mặt lạnh như ngọc, một vị thì nhìn tuổi tác không lớn lắm, vị cuối cùng lại là nữ tử ngày thường cực kỳ thanh lệ thoát tục Mạnh Tri Tuyết!
Lúc này nàng cũng đang quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Phương Thốn.
Phương Thốn khẽ cười với nàng một tiếng, xem như chào hỏi qua lại.
"Ha ha, Phương nhị công tử tới rồi, mời ngồi, ta giới thiệu vị kỳ tài Cửu Tiên Tông này cho ngươi!"