Chương 434: Thưởng cho (2)
Tông chủ Linh Vụ Tông phá lên cười, nhiệt tình mời Phương Thốn vào trong, đi sang bên tay phải, hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông vội vàng tranh nhau mỗi người một chỗ ngồi, còn rất biết điều muốn nhường chỗ ngồi phía trên cho Phương Thốn. Tất nhiên Phương Thốn cũng không khách khí, thoải mái ngồi xuống. Người có chút xấu hổ chính là Tiểu Từ tông chủ, xem xét các vị trí đã ngồi đầy, vậy mình... Thế là yên lặng đứng ở đằng sau.
"Vị trí này là cho Phương nhị công tử ngồi ư?"
Mãi đến khi Phương Thốn ngồi xuống, đệ tử Linh Vụ Tông dâng lên trà, vị Thần Mục công tử Lục Tiêu kia mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, con mắt xanh ngọc thấy khuôn mặt của Phương Thốn, có chút dò xét, nhẹ nhàng cảm khái nói: "Nhân trung long phượng, khí chất quả là không tầm thường, lần này Lục Tiêu xuống núi, muốn gặp nhất chính là Phương nhị công tử đây, lệnh huynh chính là trưởng bối tông ta, cũng là người mà Lục Tiêu kính nể nhất đời này, chỉ tiếc Lục Tiêu duyên cạn, đời này chưa thể tận mắt nhìn thấy Phương Xích tiên sư để thỉnh giáo học thức, thấy Phương nhị công tử đã có thể nhẹ lòng một chút rồi!"
Rõ ràng rất có cấp bậc lễ nghĩa,
Tiếng nói chuyện đều lộ ra ôn tồn lễ độ.
Nhưng ở trong mắt rất nhiều lão giang hồ mà nói, vị Thần Mục công tử này thực sự quá biết nói chuyện.
Nhưng không hiểu tại sao Phương nhị công tử lại giống như không đúng lắm...
Phương Thốn lập tức nghe được một ít ẩn ý huyền diệu trong đó, hắn mỉm cười, nói: "Cửu Tiên Tông là tông môn đứng đầu lục tông Thanh Giang ta, đệ tử Cửu Tiên Tông càng là tấm gương của đệ tử lục tông, hôm nay nhìn thấy đệ tử Cửu Tiên Tông phong thái như thế, trong lòng ta cũng rất vui mừng!"
Nói xong rồi, quay sang một bên nói với tiểu hồ ly: "Thưởng!"
Tiểu hồ ly thấp giọng đáp: "Vâng!"
Sau đó nàng cầm một miếng ngọc bội đã sớm chuẩn bị xong, nhẹ nhàng đi tới trước người Thần Mục công tử...
...
...
"Ách..."
Bên trong đại điện nhất thời trở nên yên lặng, toàn bộ đều mông lung.
Đây là đang làm cái gì vậy?
Phương nhị công tử là trưởng lão Thủ Sơn Tông, bàn về lý đúng là trưởng bối của đệ tử lục tông...
Nhưng ngươi vừa thấy mặt người ta đã muốn ban thưởng, là thật sự coi Thần Mục công tử là vãn bối ư?
Thấy hành động này của Phương Thốn, ngay cả ba vị trưởng lão Cửu Tiên Tông cũng không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm giận, nhìn tiểu hồ nữ nhu nhu nhược nhược đi tới trước mặt Thần Mục công tử, trong lòng càng tức giận hơn, cũng vào lúc này không biết là vì yêu khí trên người tiểu hồ nữ hay là cái gì khác khiến con sói lớn lông đỏ cảnh giác, nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhe răng về phía tiểu hồ nữ.
Con sói hung dữ khẽ động, khí thế hung ác vô cùng, lập tức khiến những người chung quanh giật nảy mình.
Còn không đợi bọn hắn kịp phản ứng, tiểu hồ nữ dường như là có chút tức giận, giơ chân đá một cước lên đầu con sói.
Một cước này nằm ngoài dự đoán của đám người làm bọn họ cả kinh đến mức ngay cả trái tim cũng nâng lên cổ họng.
Con sói lông đỏ càng thêm hung dữ dựng thẳng người lên, khí thế hung ác tỏa ra bốn phía, giống như một giây sau sẽ muốn nhào lên.
Tiểu hồ nữ cũng không cam chịu yếu thế, cũng nhe răng sữa nhỏ ra, phát ra khí thế hung ác nhìn về phía con sói.
Chúng tu trong sân thấy thế đều kinh hãi, tim gần như bị treo ở giữa không trung.
Sợ tiểu hồ nữ chịu thiệt thòi, chung quanh đã có người sợ hãi bước nhanh lên phía trước che chở.
Ngược lại là Phương Thốn, vào lúc này hắn ngồi ở đằng sau chậm rãi nhìn, ngược lại không nhịn cười được.
Sau đó cũng vào lúc này, Thần Mục công tử Lục Tiêu bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa tay ra đặt ở bên trên lưng con sói lông đỏ, nhẹ nhàng trấn an, lúc ấy con ác thú khí thế hung ác ngập trời này mới chậm rãi thu hồi móng vuốt rồi nằm trên đất, nhưng ánh mắt vẫn bất thiện nhìn tiểu hồ nữ, tiểu hồ nữ thì làm như không thấy ánh mắt hung ác của nó, vẫn cầm miếng ngọc đưa sang, giống như là khăng khăng muốn tặng cho Lục Tiêu.
Lục Tiêu nhìn miếng ngọc bội kia, một lát sau mới cười rồi đưa tay nhận lấy, nói: "Tạ Phương trưởng lão ban thưởng!"
Phương Thốn cười nói: "Đứa trẻ ngoan vốn nên được tán thưởng, chỉ là không biết lần này bạn nhỏ Lục đến đây làm gì?"
Nghe thấy ba chữ "bạn nhỏ Lục", ánh mắt rất nhiều người trở nên cổ quái.
"Đương nhiên là vì chuyện Quỷ Quan!"
Vị Thần Mục công tử kia càng là một mặt thản nhiên, nói khẽ: "Quỷ Quan liên tiếp ra tay ba lần, không xem pháp luật ra gì, thân là đệ tử tông môn Thanh Giang ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn Quỷ Quan tu tà làm ác? lần này Lục Tiêu xuống núi chính là vì điều tra rõ thật giả, bắt tên Quỷ Quan làm nhiều việc ác, trả lại một phần thanh tĩnh cho bách tính Thanh Giang, còn trả cho tu sĩ thất tộc một phần công đạo...
Trong sân chúng tu nghe được lời của hắn, nhất thời có chút nặng nề.
Chúng tu đều hiểu rõ, từ trước đến nay Thần Mục công tử ở trước mặt người khác hiện thân hai lần, một lần là vì thể hiện thiên tư, thể hiện sự tồn tại kinh diễm của mình, lần thứ hai là vì thể hiện thực lực, đánh bại tất cả đệ tử sáu tông, bây giờ cũng chính là lần thứ ba xuống núi, đương nhiên là cũng muốn làm một chuyện thật lớn có thể vang danh khiến người ta kinh ngạc rồi.
Mà bây giờ, còn có chuyện gì càng có thể vang danh sự hơn so với bắt được Quỷ Quan?
Mặc dù đã sớm đoán được nhưng nghe được hắn nói thẳng ra như vậy vẫn là có chút ngoài ý muốn.
Phương Thốn lại không cảm thấy ngoài ý muốn mà có thể nghe ra sự ngạo nghễ trong lời nói của Thần Mục công tử, hắn cười nói: "Khí phách của thiếu niên là đáng quý nhất, bạn nhỏ Lục có tâm tư như vậy, đáng được khen thưởng nhưng đáng tiếc, Quỷ Quan này làm ác nhiều năm, từ đầu đến cuối không có người nào có thể đưa hắn ta ra công lý, thậm chí còn không có người biết tung tích của hắn ta, không biết bạn nhỏ Lục vừa mới đến thì định dùng phương pháp gì để bắt Quỷ Quan này?"
Thần Mục công tử nhẹ nhàng trả lời: "Bằng đôi mắt này của ta!"