Chương 436: Mò kim đáy bể (2)
Lúc Phương Thốn đang ngộ pháp, hắn ta ở một bên nhỏ giọng dạy tiểu hồ ly tu luyện, lúc Phương Thốn uống trà, hắn ta đã pha đến ly trà thứ ba để uống, lúc Phương Thốn đứng dậy đi bộ bên trong điện, hắn ta cũng vô tình cố ý đến gần, giả vờ bày ra dáng vẻ trong lòng tràn ngập xúc động nhìn núi nơi xa, cuối cùng cũng là Mộng Tình Nhi không thể nhịn được nữa, đi tới như sấm rền gió cuốn, đẩy Hạc Chân Chương ra, nói: "Làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ?"
Phương Thốn nhìn thấu điều mà hai người bọn họ muốn nói, kinh ngạc hỏi một câu.
"Bây giờ Thần Mục công tử của Cửu Tiên Tông đã lập bệ thần rồi, bảo là muốn làm cái thần pháp gì đó..."
Hạc Chân Chương nhỏ giọng nói một câu.
Phương Thốn kinh ngạc nói: "Vậy thì làm sao?"
Hạc Chân Chương lập tức thấy vô cùng câm nín, xấu hổ không biết nên nói như thế nào.
Mộng Tình Nhi hận đến nghiến răng, nói thẳng với Phương Thốn: "Phương nhị công tử, nói thẳng ra, mới vừa rồi ta đã mượn danh nghĩa của Tri Tuyết tỷ tỷ đi thăm hỏi, đến chỗ Cửu Tiên Tông ở bên kia nhìn xem, cũng có ý giúp ngươi thăm dò, nghe nói là vị Thần Mục công tử kia trời sinh đã có thần kỹ, có thể nhìn thấu hư không, nhìn rõ sự thật, nếu hắn ta đến điều tra chuyện Quỷ Quan, các ngươi... Lúc này ngươi thật sự là không thể giấu được!"
"Giấu?"
Phương Thốn nhìn nàng ta, không nhịn được cười.
"Ngươi đây là coi hai chúng ta là kẻ ngốc có đúng không?"
Mộng Tình Nhi tức giận tát Hạc Chân Chương một cái, bất mãn nói với Phương Thốn: "Trong khoảng thời gian này hai chúng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có giả vờ giống như thế nào đi nữa thì hai chúng ta cũng hiểu được, chuyện Qủy Quan gì đó kia, vụ đầu tiên là do thất tộc làm, vụ thứ hai chắc chắn là do ngươi làm, bây giờ mọi người đang đổ xô đi điều tra ba vụ án này, ngươi thật sự không sợ bị người khác nắm được nhược điểm hay sao?"
"Này..."
Phương Thốn liếc mắt nhìn các nàng một chút.
Nói là coi các nàng là kẻ ngốc thì đương nhiên là không thể nào, nhưng mà vẫn có một chút trẻ con.
Nhưng mà xem ra đây cũng không phải là hai đứa nhỏ ngốc.
"Vậy cứ để cho hắn ta điều tra là được..."
Phương Thốn cười nói: "Đối với chúng ta mà nói, không phải là có chuyện khác còn quan trọng hơn sao?"
Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi đồng thời trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn hắn.
"Vũ Thanh Ly!"
Phương Thốn thở dài nói: "Làm thế nào để vị đồng học kia của chúng ta vượt qua được cửa ải này mới là chuyện mà ta quan tâm nhất trước mắt..."
"Chuyện này..."
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Mộng Tình Nhi và Hạc Chân Chương đều có chút kỳ lạ, bọn họ nhìn ra, đúng là Phương Thốn nói lời thật lòng, mà thân là đồng học, đương nhiên là bọn họ cũng quan tâm đến chuyện của Vũ Thanh Ly, nhưng chẳng lẽ nào tai mắt mà mình bí mật phái đi làm việc rất nhanh có thể sẽ bị người khác điều tra ra, vị Phương nhị công tử này của chúng ta, vậy mà lại thật sự có thể bình chân như vại?
"Không cần phải lo lắng những thứ này!"
Phương Thốn cười trấn an bọn họ, nói: "Đó chỉ là đứa nhỏ mà thôi!"
...
...
Ban đêm, lúc trời sao thưa thớt.
Trên một ngọn núi thấp ở phía tây nam Linh Vụ Tông, một đài thần được xây dựng lên ở đây.
Mà Thần Mục công tử thừa kế kho tàng đạo giáo của Cửu Tiên Tông đang vén trường bào lên dưới cái nhìn chăm chú của các vị trưởng lão, từ từ đi lên đài, sau đó im lặng khoanh chân ngồi ở dưới bầu trời đầy sao, bên trong màn đêm, đôi mắt màu xanh ngọc cực kỳ sáng ngời, lóe lên ánh sáng thần kỳ.
"Bắt đầu đi!"
Sau khi hắn ta bình tĩnh ngồi một lúc, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Ngay sau đó, một đạo thần thức truyền ra, ở hai nơi là Linh Vụ Tông và thành Thanh Giang đều có một lượng lớn người bắt đầu bận rộn.
Ở phía dưới thần đài, mấy người Tiết chưởng lệnh đều có vẻ mặt ngưng trọng, thậm chí là mong đợi, xung quanh Linh Vụ Tông xuất hiện vụ án Quỷ Quan giết người, áp lực của bọn họ tăng lên gấp bội, đương nhiên là muốn đi điều tra cẩn thận, hiện trường xảy ra án mạng đó rõ ràng là đã bị cao thủ xử lý qua, manh mối có thể tìm ra được không nhiều, cho nên chuyện có thể làm cũng chỉ có thể bắt đầu tìm các manh mối nhỏ từ bên trong lượng hồ sơ lớn.
Nhưng mà nhiều hồ sơ như vậy, đương nhiên là bọn họ không thể nào mang theo trên người được, tất cả đều được gửi tới thành Thanh Giang.
Nếu muốn điều tra cẩn thận, chỉ có thể chạy qua lại giữa hai nơi, cẩn thận lật xem.
Nhưng chẳng ai ngờ tới, vị Thần Mục công tử này lại có thể không cần, chỉ dựng lên đài thần, lệnh cho người ở Thanh Giang bên kia phối hợp.
Chuyện này đúng thật là khiến cho bọn họ có chút ngạc nhiên.
"Tới!"
Mà động tác của vị Thần Mục công tử kia lại vô cùng nhẹ nhàng, lúc chậm rãi mở miệng, bàn tay đã với ra bên ngoài thăm dò, xung quanh thần đài nơi hắn ta ngồi lập tức xuất hiện ánh sáng thần thánh rực rỡ, giống như là trong hư không mở ra một cánh cửa sổ, mà thông qua những cửa sổ này, thỉnh thoảng lại có một ít hồ sơ cũ hoặc mới, tất cả đều được đưa tới trước người của hắn ta từ trong cửa sổ kia.
Trong mắt Thần Mục công tử Lục Tiêu lóe lên tia sáng kỳ dị, tất cả hồ sơ đều đang bị từng cơn gió vô hình nhanh chóng thổi quét qua, tiếng xào xạc vang đội, từng tờ từng tờ hiện lướt qua ở trước mặt hắn ta, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp đọc rõ các từ ở trên đó.
Nhưng mà hắn ta cũng chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lập tức quẳng sang một bên, chất thành đống ở bên người.
...
...
"Nhanh như vậy thì có thể nhìn thấy được cái gì?"
Một vị thần tướng ở phía dưới thần đài đã có chút hoảng sợ, giật mình nói ra.
"Đây chính là bản lĩnh trời cho của Lục sư huynh nhà ta, người bên cạnh không nhìn ra cái gì, nhưng hắn muốn nhìn thứ gì đó, thì sẽ thấy được tất cả!"
Một vị đệ tử Cửu Tiên Tông lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn Thần Mục công tử ngồi ở trên thần đài phía trên cao, nhỏ giọng nói: "Sự thông minh của Lục sư huynh khiến cho người ta không thể tưởng tượng, những hồ sơ ở trước mặt này, huynh ấy chỉ cần nhìn thoáng qua một lần là lập tức có thể ghi nhớ tất cả nội dung, mà sau khi xem xong tất cả hồ sơ, mang tất cả ra so sánh sàng lọc, là có thể tìm được sơ hở mà huynh ấy muốn tìm, bắt được cái tên Qủy Quan kia..."