Chương 444: Đây là hãm hại (2)
Vừa nói, đôi mắt ông ta vừa tràn đầy lãnh ý: “Nhất là có tin đồn chính Phương nhị công tử đã tố giác, có chuyện này hay không?”
“Soạt!”
Tông chủ Linh Vụ Tông nghe thấy vậy, đôi mắt lập tức đảo lên.
Không đợi Phương Thốn trả lời, ông ta đã lạnh lùng đáp: “Thực sự là không lâu trước đây có một vị Tiết trưởng lão đã bị bổn tọa bắt lấy!”
Giọng nói của Tiết Ngũ tiên sinh vô cùng lạnh lùng: “Ta lại muốn hỏi, rốt cuộc hắn đã phạm phải tội gì mà chưa nói với nhà họ Tiết một câu, đã…”
“Hắn phạm vào ba tội lớn, vô số tội nhỏ, toàn bộ đều được ghi vào sổ sách, cũng ấn tay rồi!”
Tông chủ Linh Vụ Tông lạnh lùng nói: “Nếu như mà Tiết Ngũ tiên sinh có hứng thú, ta có thể bảo trưởng lão sao chép một bản cho ngươi xem, nhưng mà mọi người vốn đang hòa thuận với nhau, giờ ngươi lại nói những lời này là muốn làm cho Linh Vụ Tông ta mất mặt, nếu thực sự là một vị trưởng lão thành thật thì tại sao Linh Vụ Tông ta lại bắt hắn lại? Đã phạm sai lầm, vậy thì bọn ta phải bắt xuống, tại sao lại phải thông báo với nhà họ Tiết ngươi? Hắn thực sự là do nhà họ Tiết các người tiến cử, nhưng Linh Vụ Tông của không muốn gây rắc rối cho nhà họ Tiết ngươi, vậy mà ngươi còn muốn chất vấn?”
“Ngươi…”
Tiết Ngũ tiên sinh nghe thấy vậy, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Ông ta thực sự là cảm thất rất khó hiểu, không thèm thông báo tiếng nào đã bắt Tiết Chấp Chính lại, hôm nay lại hỏi một cái thì lập tức tức giận, ông ta thực sự là không thể hiểu được rốt cuộc Phương nhị công tử này đã cho Linh Vụ Tông này uống thuốc gì mà để cho ông ta trở thành như thế này?
Nhưng đã nói đến đây rồi ông ta cũng đành bất chấp thôi, đột nhiên ông ta quay sang hành lễ với Thần Mục công tử.
“Thần Mục công tử sáng suốt, ta đã được nghe người ta đồn thổi như sấm truyền bên tai, có quyển tông ở đây đưa cho ta xem cũng không có tác dụng gì, sao lại không đưa cho Thần Mục công tử xem qua?”
Nói xong, ông ta phất tay áo một cái, cười lạnh mà nói: “Cái quyển tông có ấn tay kia là thật hay là giả thì liếc qua là thấy ngay mà!”
“Xôn xao!”
Tông chủ Linh Vụ Tông nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi một chút.
Ông ta lại không hề ngờ được Tiết Ngũ tiên sinh này lại có thể vì Tiết Chấp Chính mà đi đến bước này, lúc đầu sau khi đồng ý với Phương nhị công tử, ông ta đã định chấp nhận kết quả chọc vào nhà họ Tiết rồi, cũng nghĩ kỹ là nên làm gì để nối lại quan hệ với thất tộc rồi, nhưng không ngờ là chuyện lại như thế này, cuối cùng lại dưới ánh mắt của vô số người mà lôi kéo Thần Mục công tử của Cửu Tiên Tông vào chuyện này.
Ông ta đã sắp xếp cho tâm phúc làm chuyện này rồi.
Những tội lỗi và ấn tay kia cũng tính là được người chuyên nghiệp làm ra, người khác nhìn vào thì khó mà nhìn ra được điều gì.
Nhưng quan trọng là chuyện như thế này mà có thể qua mắt được Thần Mục công tử sao?
Chuyện này sắp bị lộ rồi…
Sắc mặt ông ta đã trở nên có chút âm u, vô thức mà liếc nhìn về Phương Thốn một cái.
Ông ta là một lão hồ ly, đương nhiên sẽ không có ai nhận ra được sự thay đổi nét mặt của ông ta.
Nhưng xung quanh đây cũng toàn là lão hồ ly, họ cũng đã cảm giác được ông ta đang lo âu.
Mà lúc này Phương Thốn vẫn đang đứng ở cửa đại điện, hắn lẳng lặng mà đứng đó, những ánh mắt có ánh mắt đang lo lắng, có ánh mắt thì như cười lạnh đang nhìn chằm chằm vào hắn, sau một lúc lâu hắn mới quay đầu lại nhìn vào trong điện mà nói: “Các người thực sự muốn xem?”
Hạc Chân Chương và Mộng Tinh nhi lập tức có chút hoảng sợ.
Mà ánh mắt đám người tông chủ Lạc Thủy Tông khẽ trầm xuống một chút.
Luyện khí sĩ thất tộc cũng không ngờ là sẽ điều tra đến bước này, chuyện này vốn là Tiết Ngũ tiên sinh nói ra trong lúc nóng giận, đối với thất tộc của họ mà nói thì Tiết trưởng lão này chỉ là người do nhà họ Tiết tự nuôi dưỡng lên, không đủ tư cách để thất tộc tốn quá nhiều tâm sức, huống hồ đối với thất tộc mà nói thì điều quan trọng nhất bây giờ là bắt được Quỷ Quan kia, còn lại những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Nhưng mà với tình hình lúc này, bọn họ lại cảm thấy vô cùng tuyệt!
Vốn đang bị Phương nhị công tử trêu chọc, chọc cho mặt trở nên vô cùng khó nhìn, giờ lại có chuyện này, có lẽ đây là một cơ hội phản công.
Mà ba vị trưởng lão của Cửu Tiên Tông lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc, ban đầu họ không hề biết chuyện này, nhưng vừa nghe thấy lời của Tiết Ngũ tiên sinh, lại nhìn thấy bộ dạng có chút chột dạ của tông chủ Linh Vụ Tông, bọn họ lập tức có chút kích động…
Chẳng lẽ Phương nhị công tử này to gan như vậy sao? Dám cấu kết với tông chủ Linh Vụ Tông mà làm chuyện hại người?
Chẳng lẽ là Tiết Chấp Chính trưởng lão bị oan thật?
Vậy thì…
“Cho dù là thật hay giả, vãn bối xem qua một chút rồi nói.”
Cũng ngay lúc không khí dần nóng lên, vị Thần Mục công tử khẽ gật đầu, đáp lại một câu.
Soạt!
Bầu không khí trong điện trở nên có chút vi diệu.
Sắc mặt tông chủ Linh Vụ Tông đã trở nên vô cùng khó coi, giống như là đang suy nghĩ làm sao để từ chối.
Mà Phương Thốn lại quay người sang, nhẹ giọng nói: “Đưa cho hắn đi.”
Tông chủ Linh Vụ Tông lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc, có chút khó hiểu mà nhìn về phía Phương Thốn.
Phương Thốn khẽ cười một tiếng, gật đầu với tông chủ Linh Vụ Tông rồi nói: “Đưa cho bọn họ đi!”
Tông chủ Linh Vụ Tông lập tức hiểu rõ, dù không biết là Phương Thốn đang suy nghĩ cái gì, nhưng chuyện đã đến nước này, xung quanh lại có nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, giờ mà cứ cố từ chối, vậy thì cũng không tốt, giờ chỉ đành có chuyện gì không ổn lắm thì bảo người thẳng tay tấn công, làm cho bọn họ chết không đối chứng…
Tính toán trong lòng như vậy, nên ông ta quay sang gật đầu với trưởng lão đứng một bên.
Không lâu sau, đã có chấp sự của Linh Vụ Tông bất đắc dĩ mà cầm quyển tông kia đến.
Ánh mắt của toàn bộ mọi người trong điện đều rơi trên mặt Thần Mục công tử.
Hắn ta nhẹ nhàng nhận lấy quyển tông, chậm rãi nhìn qua.