Chương 445: Nhận tội đền tội
Không hề giống với tốc độ mà hắn ta đọc toàn bộ quyển tông liên quan đến Quỷ Quan tối qua, lần này hắn ta xem rất chậm, cũng rất cẩn thận.
Sau đó hắn ta khẽ nhíu chặt mày.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều đang dõi theo.
Thần Mục công tử xem xong ba lần, thậm chí còn xem qua cả chất liệu giấy, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Quyển tông này rất hoàn chỉnh, chuyện đã rõ ràng, định tội rất có lý, toàn là những tội phạm vào giới pháp, thậm chí còn có cả dấu tay của Tiết trưởng lão nữa, toàn bộ đều ở đây cả rồi. Nhưng Lục mỗ lại có chút không giải thích được, nếu vị Tiết Chấp Chính trưởng lão này thực sự là phạm vào tội chiếm đoạt của cải làm vật tư, tu luyện tà pháp, ngấm ngầm thông đồng với yêu ma vân vân, vậy thì sao lại điều tra ra được của cải chỉ còn ghi là một trăm viên long thạch, tu luyện tà pháp thì không hề rõ ràng, thông đồng với yêu quái thì không biết là với ai?”
“Thứ cho vãn bối nói thẳng!”
Hắn ta khẽ buông quyển tông xuống: “Án này có nhiều chỗ không thật, lại giống hãm hại hơn!”
…
…
Ồn ào!
Toàn bộ mọi người trong điện liền trở nên ồn ào, ánh mắt dồn dập nhìn qua.
Mà rất nhiều ánh mắt này, chỉ có duy nhất một người rất khác biệt, vị đó chính là đệ tử chân truyền Cửu Tiên Tông đứng sau lưng Thần Mục công tử, Mạnh Tri Tuyết, lúc này ánh mắt của nàng ta tràn đầy sự khó tin, còn có sự thất vọng tràn ngập.
Ngay cả Thần Mục công tử cũng đã nói ra hai chữ “hãm hại” rồi, vậy thì còn gì nữa mà nói?
Mặc dù vừa nãy lần thứ nhất khi Thần Mục công tử giải quyết vụ án của Quỷ Quan thì không làm được gì, thậm chí có thể nói là có chút vô lý, nhưng đa phần là do quyển tông có vấn đề, chứ không phải là phân tích của hắn ta có vấn đề, mọi người vẫn rất tin tưởng với cách làm, với thiên tư, với uy tín của hắn ta, giờ quyển tông này không có vấn đề gì, nhưng hắn ta lại có thể nhìn ra được là có vấn đề, vậy thì chỉ có thể nói rõ một điều.
Chuyện này thực sự có vấn đề!
Tiết Chấp Chính trưởng lão Linh Vụ Tông thực sự bị oan.
Cứ như mọi người nghĩ vậy thì Phương nhị công tử đã liên kết với Linh Vụ Tông để hãm hại người này sao?
…
Ánh mắt của luyện khí sĩ thất tộc có chút vui mừng.
Ba vị trưởng lão của Cửu Tiên Tông cũng có chút vui mừng.
Đã thua ở chuyện Quỷ Quan rồi, nhưng giờ lại có chuyện này thắng, có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu có thể làm rõ luôn chuyện Phương nhị công tử hãm hại một trưởng lão ở đây, vậy thì đừng nói hắn uy hiếp được tài danh của Lục Tiêu, giờ thì Thủ Sơn Tông cũng không thể vớt vát được danh tiếng của mình trong mấy tháng nay, sợ là còn bị tổn hại danh tiếng nhiều hơn nữa…
Đương nhiên họ sẽ không làm gì được vị Phương công tử này.
Sẽ không đánh hắn!
Nhưng mà có thể làm cho hắn vạn kiếp bất phục, thậm chí là liên lụy đến cả danh tiếng của huynh trưởng hắn.
Đường đường là Phương nhị công tử mà lại không từ thủ đoạn đi hãm hại người khác, vậy thì làm sao mà giữ được danh dự của tiên sư Phương Xích kia?
Chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ đến thế nào cơ chứ? Sẽ gây ra hỗn loạn như thế nào cơ chứ?
Có không ít người thầm nghĩ về chuyện này, thậm chí sắc mặt đã bắt đầu có chút sợ hãi.
Ngay lúc này chỉ riêng Phương Thốn vẫn rất bình tĩnh.
Hình như hắn không hề bị hai chữ “hãm hại” của Thần Mục công tử ảnh hưởng đến tâm trạng, hay là sắc mặt.
Nhận lấy vô số ánh mắt, hắn chỉ cười mà nói: “Đã như vậy thì sao không gọi Tiết trưởng lão tự đến đây để hỏi chứ?”
Sắc mặt tông chủ Linh Vụ Tông hơi trầm xuống.
Mà đám người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Ngay cả quyển tông cũng bị người ta nhìn ra được vấn đề, giờ lại gọi vị trưởng lão kia đến hỏi…
…
Nhưng chuyện đã đến lúc này rồi thì không còn lựa chọn nào khác nữa.
Cuối cùng tông chủ Linh Vụ Tông liếc sang Phương Thốn một cái, nhìn thấy sắc mặt của hắn không hề thay đổi, cũng khoát tay mà chấp nhận chuyện này.
Chuyện đã đến nước này rồi thì dù tông chủ Linh Vụ Tông không muốn cho gặp cũng khó, trừ khi giờ giết luôn Tiết Chấp Chính trưởng lão để diệt khẩu… Nếu Phương Thốn không chủ động nói ra chuyện gặp Tiết Chấp Chính trưởng lão, thì ông ta thực sự định làm như vậy. Nhưng mà diệt khẩu cũng sẽ trở thành cái cớ của người khác, chuyện này sẽ có hại cho thanh danh của Linh Vụ Tông, nếu Phương nhị công tử đã nói như vậy thì đánh cược vào hắn một cuộc cũng được.
Dù sao nếu như muốn làm lớn chuyện thật, vậy thì Linh Vụ Tông cũng bị tổn thất rất lớn, nhưng Phương nhị công tử lại bị tổn thất lớn hơn.
Bản thân mình chỉ bị giảm chút danh tiếng, nhiều nhất là bị ghét thành thù, nhưng mà lỗ mãng thì Phương nhị công tử sẽ bị mất sạch.
Có thể cũng vì nhiều người nghĩ đến điều này, bầu không khí trong điện đã ngột ngạt đến dọa người.
…
Rất nhanh Tiết Chấp Chính trưởng lão đã bị dẫn lên đây, chỉ thấy ông ta vừa mới bị nhốt mỗi mấy ngày mà cả người đã đầy vết thương, đường đường là luyện khí sĩ Kim Đan, lúc này lại bị đâm xuyên qua bả vai, máu thịt mơ hồ, sắc mặt hoảng loạn, ngay cả một thân khí cơ giờ cũng đã trở nên uể oải, nhất là đan quang của ông ta cũng bị nghiền nát cho không thành hình nữa…
“Tu vi Kim Đan của hắn, lại… bị phế rồi?”
Có người phát hiện ra điều này, nghẹn ngào mà nói, giọng nói đã có chút run rẩy.
Đường đường là một vị Kim Đan mà lại bị người ta hành hình cho mất tu vi, đây là chuyện kinh khủng đến thế nào cơ chứ?
Không khí trong điện trở nên ngột ngạt.
“Chấp Chính… Chấp Chính lão đệ, còn nhận ra ta không?”
Mà khi vị Tiết Ngũ tiên sinh kia nhìn thấy Tiết Chấp Chính trưởng lão, gương mặt càng trở nên đau khổ và sửng sốt, không nhịn được mà xông lên, hai tay giữ chặt lấy ông ta, nhìn từ trên xuống dưới tu vi của ông ta, giọng nói đã có chút run rẩy, sắc mặt tức giận mà nhìn quanh điện, quát lên: “Thủ Sơn Tông các người ra tay thật tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, lại dám dùng cực hình với một vị luyện khí sĩ Kim Đan như thế này…”
Tông chủ Linh Vụ Tông lạnh lùng nói: “Linh Vụ Tông ta làm chuyện gì cũng tuân theo đúng quy tắc!”