Chương 46. Ỷ mạnh hiếp yếu
Không thấy Thôn Hải Bang sao, ông ta là hung nhân danh chấn thành Liễu Hồ muốn đoạt việc làm ăn Thập Nhị Liên Hoàn Ổ của Phương gia, kết quả còn chưa chạm được đã phải trốn chui trốn nhủi vài ngày mới dám lộ diện?
Không ai biết được Phương gia làm như thế nào mà ngay cả lão Triều cũng không chạm vào được Thập Nhị Liên Hoàn Ổ.
Cũng là Thập Nhị Liên Hoàn Ổ lại đem về cho Phương gia trong thành Liễu Hồ sinh ý vững chãi...
Ngay từ đầu, quyền sinh sát đều nằm trong tay Phương gia!
Bởi vậy, ông không còn cách nào khác là bảo nhi tử ông nhịn, chỉ có thể nhịn. Không đáng để lấy thân già này đi liều mạng!
Ngươi trốn tránh đi là được...
Thân Thời Minh nghe mà não ruột, hắn có thể trốn đi đâu được...
Đâu phải hắn không muốn trốn….
Ngay từ đầu, hắn thật sự muốn che giấu chuyện này, học sinh thư viện xác thật là có luận bàn đấu pháp, tuy chuyện này với mục đích là giúp nhau tiến bộ nhưng không phải là không có người ngụy trang luận bàn để ỷ thế hiếp người.
Nhưng người ta luận bàn, có khinh người cũng chỉ khinh một lần hai lần rồi thôi!
Làm gì có ai tóm mãi không thả?
Lúc đầu hắn còn sợ mất mặt, không chịu nói cho người khác biết, hắn nhịn, nhưng một lần hai lần ba lần, ngày nào hắn cũng bị Phương Thốn đánh, chuyện này đã sớm truyền đi khắp thư viện. Hắn cũng bị mọi người đem ra bàn tán chê cười, một số người trước kia có quan hệ tốt với hắn hiện giờ cũng thay đổi, mình đi mời bọn họ hỗ trợ, nhưng đối phương lại lắc đầu từ chối.
-Luận bàn là chuyện ngươi tình ta nguyện, sao người ngoài như ta nhúng tay vào được?
Thân Thời Minh có ngốc cũng hiểu được ý của bọn họ, không ai muốn gây thù chuốc oán với nhị công tử Phương gia.
Trước kia, thanh danh của Phương gia ở thành Liễu Hồ xuống dốc không phanh là bởi vì mọi người đều cảm thấy Phương gia sắp sụp đổ, có người gấp không chờ nổi ra tay, muốn nhận ít lợi lộc từ Phương gia. Nhưng lão Triều chính là tấm gương thất bại lớn nhất, kể từ đó những người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mọi người trong thành đều lưu truyền, chắc chắn là Phương gia có chỗ dựa!
Nói cách khác, việc làm ăn Thập Nhị Liên Hoàn Ổ tốt như vậy mà ngay cả lão Triều cũng không động được?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Thân Thời Minh liền cảm thấy hối hận...
Sao hắn có thể ngốc nghếch thế, ngốc nghếch, ngốc nghếch...
Thân Thời Minh cắn răng, quyết định đánh thể diện đi tìm một người!
Nếu nàng không giúp mình thì không còn ai giúp mình.
-Cảm giác đánh tiểu quái đi đi lại lại, thực không tồi...
Bên ngoài thư viện, trên đường nhỏ bên hồ, xe ngựa đen lẳng lặng dừng ở bãi cỏ ven đường, Phương Thốn đang nằm ở trên xe ngựa, lẳng lặng cân nhắc thu hoạch trong khoảng thời gian này của mình, đồng thời cũng chờ Thân Thời Minh sư huynh tan học. Hắn đã để Tiểu Thanh Liễu đi nhìn chằm chằm canh giữ, muôn ngàn lần không thể làm cho hắn ta chạy mất. Lần trước, Thân Thời Minh cố ý đi một con đường khác, đi vòng thêm bốn mươi, năm mươi dặm, lại trở về thành từ cửa nam...
Nhưng vẫn bị chặn lại!
Phương nhị công tử ta theo dõi người, nào có đạo lý để cho ngươi chạy thoát!
Ta còn bị giáo viên đuổi ra ngoài, nhiều thời gian hơn.
Phương Thốn từng trải qua kiếp trước nên biết rõ một ít đạo lý dạy người, có chút chuyện không thể nói đạo lý.
Mình đường đường là nhị công tử Phương gia ở thành Liễu Hồ, trước đây, đừng nói là kẻ giàu có như Thân Thời Minh này, dù là tọa sư, giáo viên trong thư viện này, có mấy người dám lấn trên đầu mình. Nhưng huynh trưởng của mình vừa chết, Phương gia là thịt béo trong mắt rất nhiều người, có vẻ mình cũng trở thành mục tiêu cho một số người để xây dựng quyền lực, thậm chí là làm bia ngắm đi lấy lòng người khác, thật sự là khó chịu.
Tuy nhiên, bây giờ may là cũng có một chút biến hóa.
Thập Nhị Liên Hoàn Ổ tặng cho thư viện xong, kết quả không khác gì mình nghĩ lắm.
Hắn cũng không biết Thập Nhị Liên Hoàn Ổ này phân chia thế nào, lại càng không biết có mấy bến tàu thật sự hiến tặng cho thư viện, chỉ biết là Thập Nhị Liên Hoàn Ổ hôm nay, không mảy may nhúc nhích trên mặt nổi, mà chỉ âm thầm thay đổi mấy chưởng quỹ cùng bàn tính. Điều này rất bình thường, Thập Nhị Liên Hoàn Ổ không có khả năng truyền toàn bộ vào trong tay thư viện, mà dù giao vào trong tay thư viện, thư viện cũng sẽ không gióng trống khua chiêng tuyên dương trong khoảng thời gian ngắn.
Dù sao, nhiều người cho rằng Phương gia sẽ ngã, nhưng cũng không bảo đảm Phương gia có những cơ hội khác hay không.
Nhưng trên mặt mỗi đại nhân vật đều thuận miệng nói một câu, khả năng Phương gia lại tìm được chỗ dựa vững chắc, là chỗ dựa vững chắc không chọc nổi.
Thư viện không ngu như vậy, hướng gió rõ ràng trước mặt, bọn họ sẽ không trắng trợn thông báo Thập Nhị Liên Hoàn Ổ ở trong tay bọn họ.
Mà đến lúc này, lão Triều lại gặp xui xẻo.
Phương Thốn nghe được một tin tức, sau khi lão Triều tung tin ra, thấy Phương gia không có ý giao sổ sách cho ông ta, ông ta liền nổi giận, xuất ra không ít người đi vào bến tàu quấy rối, cướp bóc, thậm chí phóng hỏa. Chỉ là những người xông vào này đều trực tiếp bị lực lượng thần bí nào đó mê hoặc, xếp thành đội nhảy xuống hồ, hơn chục tên cướp hung tợn, không một tên nào sống sót.
Có người nói bản thân lão Triều cũng chịu thiệt hại lớn.
Không ai biết tỉ mỉ như thế nào, chỉ biết là suốt đêm ông ta trốn trong trại ngoài thành, trốn chừng mấy ngày mới về.
Từ đó về sau, ông ta cũng không đề cập tới chuyện Thập Nhị Liên Hoàn Ổ nữa.
Mà chuyện này đã răn đe một số người khác muốn làm ăn với Phương gia, khiến họ không dám tiếp tục ra tay bừa.
Mà công việc làm ăn của Phương gia tạm thời được bảo vệ, uy phong của Phương nhị công tử cũng nổi lên, tuy Phương Thốn vào thư viện từ hậu sơn, là thiên tài trong mắt mọi người, thế nhưng tên thiên tài này lại bị giáo viên đuổi ra ngoài ngay ngày đầu tiên đi học. Hơn nữa còn vào thư viện chậm hai năm so với người khác, mọi người đều biết, tu vi thấp, có một Thân Thời Minh tới tìm phiền toái, thì khó tránh khỏi sẽ có những thứ khác...
Cho nên Phương nhị công tử chỉ có cách dùng Thân Thời Minh để lập uy phong...