Chương 473: Quả nhiên là như vậy (2)
Mà lúc này Phạm lão tiên sinh hét lên một câu, lập tức mấy người chưởng lệnh và văn thư đứng xung quanh đồng loạt đáp lời, sau đó ông ta lại chỉ vào Bạch Hoài Ngọc, lớn tiếng nói: “Nhanh áp giải tên này, hỏi cho rõ xem chân tướng sự việc, phải điều tra rõ được rốt cuộc việc này liên quan như thế nào với thất tộc, đợi đến khi lão phu bắt được Quỷ Quan, nhất định phải tìm thất tộc mà nói cho ra lẽ!”
“Vâng!”
Tiết chưởng lệnh và văn thư, thần tướng đồng loạt đáp, nhanh chóng áp giải Bạch Hoài Ngọc đi.
“Các ngươi phải bảo vệ ta… Không thể để cho Quỷ Quan lại gần ta…”
Lúc này Bạch Hoài Ngọc vừa sợ vừa giận, lớn tiếng mà nói, cố gắng giãy dụa.
Hình như lúc này hắn ta đang muốn quay đầu lại mà nhìn Phương Thốn một cái, nhưng mà cổ lại cứng đờ.
“Phạm lão tiên sinh, quả nhiên là…”
Mà luyện khí sĩ xung quanh, nhất là những tiểu bối trẻ tuổi nhìn thấy cảnh tượng này đã nhịn không được mà vui vẻ, cảm thấy lần này thất tộc xui xẻo rồi, Phạm lão tiên sinh đã nói ra những lời này trước mặt mọi người, đã quyết định chuyện này rồi…
Nhưng mà Phương Thốn ở một bên cũng cầm trong tay nắm hạt dưa, cười lạnh một tiếng.
“Quả nhiên là như vậy.”
Nhất thời cảm thấy vô cùng thất vọng, lại sinh ra một loại cảm giác rất chán ghét.
Nếu thực sự muốn điều tra thất tộc, Quỷ Quan, vậy thì Bạch Hoài Ngọc đã nói hết mọi chuyện trước mặt mọi người rồi, theo lời của hắn thì đi điều tra chuyện làm ăn kia, làm cho mọi chuyện rõ ràng, cả thiên hạ đều biết, rồi sau đó thuận tiện truy bắt Quỷ Quan kia, đơn giản như vậy thôi mà vị Phạm lão tiên sinh kia lại bảo người bắt Bạch Hoài Ngọc để thẩm vấn xem hắn ta nói thật hay là giả, có bao nhiêu người của thất tộc liên quan đến chuyện này, chuyện của Quỷ Quan thì lại đi điều tra chỗ khác, thậm chí cái gọi là đi hỏi tội thất tộc kia cũng vô thức mà đặt ra sau chuyện điều tra Quỷ Quan, rồi mới sắp xếp tiếp…
Đây chính là Phạm lão tiên sinh của Thanh Giang sao?
Mà một chỗ khác, Thần Mục công tử khẽ thở dài một tiếng, nhìn qua Mạnh Tri Tuyết ở bên cạnh một cái.
Mạnh Tri Tuyết có biệt danh là đồ ngốc, nhưng nàng ta không hề ngốc, lúc này nàng ta ngẫm nghĩ lời của Phạm lão tiên sinh, sắc mặt cũng càng trở nên khó coi, mà Thần Mục công tử Lục Tiêu lại giống như sớm biết được kết quả này, lúc này ánh mắt nhìn Mạnh Tri Tuyết chỉ có sự cảm thán…
Trong chốc lát trong điện trở nên rối loạn, người người đều bắt đầu suy nghĩ.
“Loạn rồi loạn rồi!”
Phạm lão tiên sinh ở trong khung cảnh rối loạn như thế này, vô cùng đau đầu nhức óc, trầm giọng mà nói: “Bình thường lão phu lấy thấu tình đạt lý làm đầu, giáo hóa làm chủ, để cho các ngươi làm việc biết nặng biết nhẹ, giờ phạm phải tội nặng như vậy, lần này ta nhất định sẽ không để yên, Lục tiểu tử, ngươi nhanh đi tra chuyện của Quỷ Quan đi, cần cái gì thì quận phủ ta sẽ phối hợp cái đó, Tiết Niên, ngươi giải công tử nhà họ Bạch xuống, trông chừng cho kỹ…”
“Các tông môn thế gia thì dốc toàn bộ sức lực để truy bắt Quỷ Quan, nếu có gì chậm trễ, đừng trách lão phu trở mặt!”
Nhìn thấy vị lão tiên sinh nổi giận trước mặt mọi người, mọi người đều nhận lệnh.
Nhìn thấy mọi người vội vàng đứng dậy, dần lui ra, đột nhiên Phạm lão tiên sinh nói: “Con trai thứ nhà họ Phương, ngươi ở lại!”
Dưới con mắt vô số người, Phương Thốn quay đầu lại nhìn ông ta một cái, cười nói: “Tuân mệnh.”
Những người khác không biết tại sao phải để lại một mình Phương Thốn, nhưng đều cáo từ trước, tuân theo sự phân phó của Phạm lão tiên sinh mà để lại một mình Phương Thốn, bởi vậy Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi, thậm chí là cả tiểu hồ ly cũng chỉ đành lui ra ngoài điện trước…
“Chướng khí mù mịt, gào khóc thảm thiết, làm cho người ta bực dọc…”
Trong đại điện chỉ còn lại hai người Phạm lão tiên sinh và Phương Thốn, vị lão tiên sinh này đau lòng không nguôi, khuôn mặt tràn đầy đau buồn mà cảm khái vài câu, sau đó mới nghiêm túc mà nhìn về phía Phương Thốn, trầm giọng nói: “Tiểu hữu nhà họ Phương, ngươi cảm thấy trước giờ lão phu đối xử với ngươi như thế nào?”
“Ách…”
Phương Thốn không ngờ ông ta lại hỏi câu này, nở nụ cười mà nói: “Tất nhiên là cực tốt!”
“Ngươi hiểu chuyện là tốt…”
Phạm lão tiên sinh hơi trầm ngâm, sắc mặt trở nên u ám: “Vậy ngươi có thể giúp lão phu một chuyện không?”
“Hỗ trợ?”
Nghe Phạm lão tiên sinh nói xong, trên mặt Phương Thốn hiện lên vẻ tò mò.
Nghe người trong nhà mình nói về mối quan hệ giữa hắn và Phạm lão tiên sinh, có vẻ như mọi người ai cũng biết, hắn nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của lão tiên sinh, hẳn là vì vừa đi bình ổn chuyện Khuyển Ma bị sát hại, phải bôn tẩu khắp nơi, vốn dĩ Phương Thốn cho rằng lão tiên sinh có dã tâm muốn giết hắn, nhưng không ngờ lão tiên sinh lại muốn tìm hắn hỗ trợ…
Hắn có cái gì khiến Phạm lão tiên sinh hạ mặt già tới cầu xin mình?
“Phương tiểu hữu…”
Phạm lão tiên sinh thấp giọng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm: “Lão phu biết ngươi là một thiếu niên có khí phách, có lòng nhân từ, biết đạo lý, thật ra không phải lão phu ghét ngươi, mọi chuyện như vậy thì lão phu làm được gì? Trước đây, ngươi không nghe lão phu khuyên ngăn, một hai phải chém chết Khuyển Ma ở núi Ô Nha, thực sự đã gây ra một đại họa lớn, nhưng lão phu không ngại gian khổ, bôn tẩu vài tháng, ghé thăm lão hữu, đi gặp cố sư mới giúp ngươi gánh được trách nhiệm này, sau khi làm rõ mối quan hệ rồi, từ giờ sẽ không có ai gây rắc rối cho ngươi về chuyện Khuyển Ma nữa…”
“Ồ?”
Phương Thốn lắng nghe, thần sắc tươi tắn hẳn.
Phạm lão tiên sinh thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, không hề tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Quả thật, hồi đó, lão phu là bạn cũ của huynh trưởng ngươi, cũng coi như là trưởng bối của ngươi, giúp ngươi làm những việc này cũng là lẽ đương nhiên, chẳng qua, lão phu bôn ba lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được người trấn áp chuyện này xuống, nhưng không phải là không trả giá đâu, nếu muốn chém Khuyển Ma thì phải chịu trách nhiệm, vì việc này mà lão phu đến Nguyên Thần Cung để xem xét tình hình, lần này về đây là muốn xử lý thỏa đáng chuyện Linh Tỉnh!”