Chương 472: Quả nhiên là như vậy
Giờ đây thất tộc lục tông, thậm chí là cả Thanh Giang đều đang chửi Quỷ Quan, làm loạn cả một vùng, lại còn giết người linh tinh, nhưng trên thực tế, lần này Quỷ Quan không hề giết người bừa bãi, những người bị hắn ta giết đều là những người phụ trách thất tộc và người giao dịch với Đại Yêu Tôn ở phía nam. Trên một mức độ nào đó mà nói thì hắn ta thực sự đang vì dân trừ hại, nghĩ kỹ hơn một chút thì có lẽ trước đây Quỷ Quan ra tay chính là vì dân trừ hại…
Mà lúc này, Phương nhị công tử lại cố chấp yêu cầu kiểm tra người chết của thất tộc, Thần Mục công tử muốn điều tra điển tịch của Ma Tộc, cũng nói ra được Thần Mục công tử không dám cho người đi điều tra xác chết của thất tộc bởi vì nếu thực sự điều tra ra được, vậy thì thất tộc khó mà giấu chuyện này…
Nhưng giờ lại tốt rồi, không điều tra thì không được!
Chẳng lẽ vị công tử nhà họ Bạch này thực sự là bị Quỷ Quan dọa cho vỡ mật rồi, nên mới hoảng loạn mà thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người?
“Bộp.”
“Bộp.”
“Bộp.”
Bỗng nhiên mọi người đều nhìn về phía Phạm lão tiên sinh.
Thực ra đã leo đến vị trí này rồi, ai cũng biết việc làm ăn của thất tộc cũng sẽ có một số chuyện không dám đưa ra ánh sáng, gia sản nhiều như vậy thì làm sao mà có được một cách dễ dàng. Nhưng mà ai cũng không dám nói ra, đó là thất tộc đấy, bình thường họ giao dịch với núi Ô Nha đều rất cẩn thận, một khi bị lộ thì không chỉ giết người diệt khẩu, mà còn ác liệt hơn cả núi Ô Nha, nghiêm trọng gấp trăm lần đại yêu tôn Nam Cương.
Chuyện yêu tôn xâm phạm miền bắc còn sờ sờ trước mắt, mà giờ đây lại có người âm thầm giao dịch với yêu tôn rồi…
Lúc này đám luyện khí sĩ nhịn không được mà suy nghĩ tại sao công tử nhà họ Bạch, Bạch Hoài Ngọc này lại phạm vào tội lớn như vậy, họ chỉ là nghĩ chuyện này đều đã được thừa nhận trước mặt mọi người, còn là ngay trước mặt Phạm lão tiên sinh nổi tiếng là ghét ác như thù, yêu danh tiếng như yêu lông vũ, vậy thì khi đối mặt với tội ác như thế này thì Phạm lão tiên sinh sẽ làm gì đây? Yêu cầu điều tra nghiêm hay là muốn lập tức ra lệnh bắt người?
Dưới vô số ánh mắt, sắc mặt của Phạm lão tiên sinh đã trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt của những người khác càng ngày càng sát sao hơn.
Phương Thốn cười tủm tỉm, ngồi bên bàn dài mà uống trà, trong tay còn cầm mấy hạt dưa.
Ánh mắt của Thần Mục công tử Lục Tiêu không những phức tạp mà còn gấp gáp, nhưng cuối cùng lại trở nên ôn hòa lại.
Mạnh Tri Tuyết kinh hãi.
Trước đây nàng ta chỉ biết Quỷ Quan tác oai tác quái, giết người khắp nơi, nhưng không biết là dưới việc làm của Quỷ Quan còn cất giấu nhiều chuyện ác như vậy, nhất thời thất tộc to gan mà hành động trục lợi, vong ân bội nghĩa, nàng ta vừa tức giận vừa kinh hãi trước nguyên nhân Quỷ Quan giết người, và cả tình thế trước mắt.
…
“Bốp!”
Phạm lão tiên sinh nghiến răng một hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn vài cái, tức giận mà quát: “Việc này là thật sao?”
Giọng nói này vang lên đã dọa cho không biết bao nhiêu người run rẩy.
Nhất là người của thất tộc, họ chỉ ước gì có thể tiến lên mà bịt miệng công tử nhà họ Bạch lại, nhưng dưới ánh mắt của vô số người như vậy thì ai dám làm cơ chứ?
“Là… là thật…”
Mà công tử nhà họ Bạch, Bạch Hoài Ngọc giống như đã nói rồi thì cứ nói hết luôn đi, cứ như là sợ vỡ mật, chỉ muốn nói hết những gì mình biết ra, để làm cho mọi người bắt lấy Quỷ Quan, run rẩy mà nói: “Quỷ Quan kia… người mà Quỷ Quan giết, giết nhị gia nhà họ Hồ, lão chưởng quầy Vạn Thông Hào, còn Tiết Ngũ tiên sinh, còn… còn Thương Việt tiên sinh thì đại diện cho thất tộc xử lý những người buôn bán kia, ta… ta đã từng gặp qua rồi, giờ… giờ chỉ chưa giết ta… và tiểu thư Nam Lý gia nữa…”
“Nhanh, các người nhanh đi bắt hắn đi, đi tra xem rốt cuộc là ai biết được thân phận của chúng ta… Chỉ cần điều tra ra được làm sao mà hắn biết được chúng ta phụ trách buôn bán, thì… thì nhất định sẽ tìm tìm ra được Quỷ Quan là ai… Nhanh, nhanh bắt hắn đi…”
Nghe Bạch Hoài Ngọc nói, ánh mắt luyện khí sĩ của thất tộc đã trở nên tuyệt vọng.
Không ít người trẻ tuổi vừa mừng vừa vui, âm thầm cấu kết với phía Nam, buôn bán cấm vật, tội sẽ lớn đến mức nào cơ chứ, nhất là giờ còn khai ngay trước mặt của họ, ngay trước mặt Phạm lão tiên sinh một thân chính khí, thất tộc của ngươi có bản lĩnh thế nào đi nữa, bình thường một tay che trời đi nữa thì để xem giờ ngươi làm sao mà che giấu tội ác, để xem ngươi làm sao mà che giấu chuyện này trước mặt mọi người…
Lúc này Thần Mục công tử Lục Tiêu lại rất bình tĩnh.
Đột nhiên hắn ta quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, giống như là đã đoán ra được điều gì đó.
Mạnh Tri Tuyết đã nhận ra được ánh mắt của hắn ta, cũng lập tức nhìn về phía Phương Thốn nghĩ: “Sản nghiệp của thất tộc lớn như vậy, nếu thực sự điều tra họ, sợ là hoàn toàn không thể tra ra được manh mối, nhưng giờ đây công tử nhà họ Bạch đã thừa nhận trước mặt nhiều người, lại nói trắng ra toàn bộ như vậy, tự dâng nhà họ Bạch mình lên, chẳng lẽ kế sách này lại… liên quan đến Phương nhị công tử sao, là hắn…”
…
“To gan, to gan!”
Phạm lão tiên sinh nghe thấy lời của Bạch Hoài Ngọc, nhất là khi tiếp nhận vô số ánh mắt của mọi người, sự tức giận ngập trong không khí, gõ bàn một cái mà lớn tiếng mắng: “Bình thường lão phu đối đãi với thất tộc các người không tệ, nể tình các ngươi bình thường cũng xem như là hiểu lễ nghĩa, đã nhường cho các ngươi nhiều mối làm ăn ở quận Thanh Giang hơn, không ngờ các người lại độc ác như vậy, như vậy rồi mà còn thấy chưa đủ, lại làm ra chuyện thông đồng với yêu quái như thế này, hủy hoại nước ta, hủy hoại Đại Hạ ta, chẳng lẽ… thất tộc các ngươi muốn tìm chết sao?”
“Soạt!”
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, vội vàng cúi đầu.
Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ thấy Phạm lão tiên sinh tức giận trước mặt nhiều người như vậy!
“Người đâu?”