Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 476: Chiến lược thứ 3

Chương 476: Chiến lược thứ 3


Đợi Phương Thốn rời đi, một lão nô già vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối xuất hiện.
Nhìn phương hướng rời đi của Phương Thốn, ông ta có vẻ hơi lo lắng, thấp giọng thở dài, cảm khái hỏi Phạm lão tiên sinh.
“Hừ!”
Vẻ mặt Phạm lão tiên sinh có chút không vui: “Tìm Hoàng thần vương mượn? Không ngờ hắn cũng lấy lý do đó ra được!”
Lão nô kinh ngạc: “Lão tiên sinh, ngài cảm thấy đây là giả sao?”
“Tất nhiên là giả!”
Mặt mày Phạm lão tiên sinh âm trầm nói: “Lão phu hiểu rất rõ Phương Xích, người khác nhìn vào thấy hắn là một người có phẩm hạnh thanh khiết, tiên sư không nhiễm một hạt bụi, nhưng lão phu biết, một là hắn không tham lam, còn nếu tham thì là đại tham, năm đó, lúc tu vi của hắn còn chưa cao, hắn thường xuyên qua lại với lão phu như một người bạn tốt, nhưng sau đó, hắn ngộ đạo được, hắn lại ghét bỏ lão phu, dần dần xa cách, rất ghê tởm, từ đó về sau, hắn bò đến vị trí cao như vậy, cho dù là chết trẻ mà gia đình lại không quan tâm gì ư, thậm chí còn không để lại tài sản gì cho gia đình sao?”
Lão nô cười nói: “Lấy ra được 300 long thạch, nói không chừng trong tay sở hữu 5000, nghe có vẻ hợp lý…”
Phạm lão tiên sinh vô cùng đồng ý nhưng ông ta vẫn hừ lạnh một tiếng, trong khoảng thời gian này, vì bình ổn chuyện Khuyển Ma mà ông ta bôn ba khắp nơi, bị người người xem thường, ông cười lạnh nói: “Lão phu không học hỏi quận thủ trước kia, chỉ vì dưỡng Linh Tỉnh mà trộm đi sinh cơ của bá tánh, nhưng áp lực này cũng không nên đẩy hết cho lão phu, người Phương gia chiếm được thanh danh tốt thì thất tộc cũng vậy, lão phu muốn bọn họ góp sức vì bá tánh cứu Linh Tỉnh thì có gì sai?”
Lão nô vội cười theo nói: “Đương nhiên, lão tiên sinh đức hạnh thâm hậu, ai không tin?”


Phương Thốn rời khỏi điện chủ, đi về phía Linh Vụ Tông trong màn đêm, hắn mặc một chiếc áo bào trắng, toàn thân lạnh lẽo.
Linh Tỉnh, bá tánh, long thạch, thất tộc…
Tất cả những thứ này hiện lên vô cùng hỗn loạn trong tâm trí hắn.
Rất nhiều chuyện, vốn dĩ hắn đã có quyết định, chỉ cần thực hiện thôi.
Nhưng hiện giờ, những chuyện Phạm lão tiên sinh nói với hắn lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
Long thạch, thật ra không quan trọng.
Chỉ là kỳ hoặc của Linh Tỉnh thực sự khiến hắn phải suy ngẫm.
Có phải đúng như lão Phạm nói, những gì hắn đang làm được coi là rất tốt?
Trước kia, quận phủ trộm sinh cơ của bá tánh để cứu trị Linh Tỉnh, hiện giờ hắn không có làm như vậy, chỉ cần cân nhắc thời khắc mấu chốt, để cho thất tộc cùng Phương gia ra mặt, nghĩ cách thu thập thêm long thạch cứu trị Linh Tỉnh là biện pháp giải quyết duy nhất vào lúc này?
Nghe những gì ông ta nói xác thật là đúng lý hợp tình.
Nhưng Phương Thốn lại cảm giác có gì đó không đúng lắm…
Bởi vì nếu là như vậy, ở một mức độ nào đó, chẳng phải mọi chuyện đi vào ngõ cụt sao?
“Phương nhị công tử…”
Trong bóng tối, một bóng dáng nữ tử đi tới, trong làn sương mù lâu năm của Linh Vụ Tông, nữ tử tựa như một con thuyền mất phương hướng, dường như nàng đang đợi Phương Thốn, nhẹ giọng gọi rồi bước ra ngoài, nhưng sau khi đi ra thì lại không nói lời nào, như thể chuyện này không thể mở miệng nói được, nàng nhìn Phương Thốn bằng ánh mắt mong đợi, đợi hắn nói cái gì đó.
“Lại gặp phải sự cố?”
Phương Thốn liếc nhìn Mạnh Tri Tuyết, nhẹ nhàng hỏi.
Mạnh Tri Tuyết hơi do dự, gật đầu và nói lại những gì Lục Tiêu nói.
“Ta đã đánh giá thấp hắn!”
Phương Thốn hơi trầm mặc một lúc mới cười nói: “Trước đây ta chỉ xem hắn là đứa trẻ bị nuông chiều thành hư, luôn tự cao tự đại, nhưng cũng có chút thâm sâu, hiện tại mới hiểu được, thì ra những gì hắn nói không phải không có đạo lý… Ít nhất thì … lúc mọi người bó tay chưa nghĩ ra biện pháp, những lời này cũng có thể an ủi tâm hồn được phần nào…”
“Nếu ngươi chịu học hỏi hắn, tu vi của ngươi không đến mức lâm vào bình cảnh!”
Khuôn mặt của Mạnh Tri Tuyết trở nên tái nhợt, nàng chậm rãi lắc đầu, nói: “Dù gì thì ta cũng không thể học hỏi được gì từ hắn, nên ta chỉ muốn…”
Phương Thốn khoát tay áo, cười nói: “Lúc này ta cũng không mạnh hơn ngươi bao nhiêu!”
Mạnh Tri Tuyết im lặng, hơi hơi hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, chỉ đứng im lặng.
“Từ khi bắt đầu tu thành bảo thân, ta biết huynh trưởng của ta để lại một đáp án ở cuối Bảo Thân cảnh!”
Nhìn bá tánh ở trước mặt, sương mù ngột ngạt kéo dài bao năm qua, Phương Thốn cũng thấp giọng thở dài, nói: “Nhưng hiện tại, ta đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được đáp án, nhưng ta lại muốn lùi bước…”
Mạnh Tri Tuyết ngạc nhiên: “Phương nhị công tử sợ hãi?”
Phương Thốn cười khổ nói: “Sợ là mất mạng!”
Mạnh Tri Tuyết nói: “Sợ… sợ Phạm lão tiên sinh?”
Phương Thốn lắc đầu.
Mạnh Tri Tuyết nói: “Sợ thất tộc sao?”
Phương Thốn vẫn lắc đầu, không đợi Mạnh Tri Tuyết hỏi lại, hắn đột nhiên nói nhỏ: “Ngươi đến đây đi!”
Mạnh Tri Tuyết vội vàng đi theo sau hắn, hai người cùng nhau đi xuống sườn núi, Phương Thốn không đi về phía thiên điện mình đang cư trú, cũng không dùng đằng vân, cứ như vậy đi bộ, đi thẳng tới Mạc gia ở thất tộc, nơi Thương Việt tiên sinh đang ở, bởi vì vụ án giết người nên nơi đây đã bị phong ấn, xung quanh im ắng, phảng phất như lây dính quỷ khí, không ai dám đến ở đây.
Hiện giờ, người bị bắt canh giữ chỗ này cũng chỉ có quận phủ, công văn, và một số người khám nghiệm.
Mà ở thiên điện bên này, dưới tán cây ngô đồng, có một nữ tử đang ngồi trước thạch án uống trà, đầu đội một cái đấu lạp, rũ lụa mỏng, đúng là nữ tử Nguyệt Bộ của Vu Tộc, Phương Thốn đi thẳng đến trước mặt nàng, ngồi đối diện nàng, không hề khách sáo mà tự động rót cho mình một ly nước.
“Nhiều người như vậy, ánh mắt hỗn tạp, Phương nhị công tử không sợ bị nhìn thấy sao?”
Nàng thậm chí còn không quan tâm, thuận miệng hỏi một câu.
Phương Thốn liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi sẽ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Dĩ nhiên là không!”
Nữ tử hờ hững nói: “Ngươi cũng biết, Nguyệt Bộ Hồn Pháp của ta là thiên hạ vô song!”
Phương Thốn có chút bất đắc dĩ, nói: “Dạo này ngươi vẫn ổn chứ?”
Bàn tay của nữ tử Nguyệt Bộ của Vu Tộc nhịn không được run rẩy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất