Chương 491: Đã ăn cướp mà còn la làng
Cũng vào lúc này, đám người Phạm lão tiên sinh đến thành Thanh Giang chậm hơn đám người Phương Thốn đã gặp luyện khí sĩ của thất tộc, chỉ là giao lưu qua ánh mắt mà bọn họ đã hiểu được chuyện mà đôi bên quan tâm, sau đó sắc mặt đều trở nên lạnh lẽo.
Trong tay Phạm lão tiên sinh cầm một quyển trục.
Quyển trục này chính là kết quả của việc Thần Mục công tử Lục Tiêu đã lục tung quyển tông về Quỷ Quan ở Linh Vụ Tông viết ra.
Mà luyện khí sĩ của thất tộc lại mang long thạch đến, cùng với lời đồn mới nhất.
Phạm lão tiên sinh ném quyển trục về phía thất tộc, thần sắc thanh lãnh, thấp giọng quát: “Ai có thể nghĩ tới, tên Quỷ Quan kia lại đến từ Thủ Sơn Tông, cái tông môn nhỏ bé tàn tạ kia, lão phu vốn là niệm tình đời trước của bọn chúng có công với Thanh Giang nên vẫn luôn giữ phù lập đạo cho bọn chúng, lại không biết trong cái ổ quạ đen nho nhỏ kia lại giấu dã tâm lớn tới vậy, thật sự cho rằng lão phu niệm đức hiếu sinh thì sẽ không biết giết người sao?”
“Chính là cái đám chó hoang này chặn đường người của thất tộc ta…”
Mà ánh mắt luyện khí sĩ của thất tộc cũng bùng phát, điềm nhiên nói: “Phạm lão tiên sinh, chuyện này phải định đoạt như thế nào?”
Phạm lão tiên sinh nheo mắt nhìn hướng Tẩy Vân Lầu xa xa, lạnh nhạt nói: “Lão phu vừa mới chạy đến đã nghe người ta nói lão nhị của Phương gia kia đang giảng đạo? Ha, Phương Xích tiểu nhi lúc trước, mặc dù có chút ngạo mạn vô lễ, không kính tôn trưởng, không niệm ân đức, nhưng tốt xấu gì cũng còn biết trắng đen thiện ác, bây giờ tên tiểu nhi Phương gia kia lại cấu kết với Quỷ Quan, đúng là không biết trời cao đất dày là gì…”
“Cũng phải, để xem thành ý lần này của hắn ta thế nào đi…”
Nói rồi nhìn sang thất tộc, nói: “Nếu như không có đem long thạch của hắn ta tới…”
Những người thất tộc đối mắt nhìn nhau, một vị lão giả đầu bạc tiến lên nói: “Có lẽ cũng đủ rồi!”
“Chỉ là, nếu Thủ Sơn Tông đã dám làm ra chuyện coi nhẹ trời cao đất dày như thế, lão tiên sinh cũng nên làm chủ cho chúng ta chứ, mặc kệ tên Quỷ Quan là họ Từ hay là tên giả điên giả dại trốn sau núi, hoặc là dư nghiệt Thủ Sơn Tông âm thầm nuôi dưỡng ra, liên hệ giữa bọn chúng với Quỷ Quan cũng đã khó có thể cho qua, cái loại tông môn che giấu những thứ bẩn thỉu, rắp tâm hại người kia lẽ nào còn muốn giữ lại thật sao?”
“Vị Phương nhị công tử kia có thể bỏ ra ba trăm long thạch mua lại ba thành linh mạch Thủ Sơn Tông, vậy thất tộc ta…”
Phạm lão tiên sinh nghe thấy lời bọn họ nói, hồi lâu, chỉ cười cười.
…
…
“Phạm lão tiên sinh với Thần Mục công tử đều tới rồi, xem ra chuyện của Quỷ Quan có kết quả rồi…”
Đồng dạng, ở một phía khác, Vân Hoan Tông và Lạc Thuỷ Tông, Linh Vụ Tông, cùng với Mộ Kiếm Tông mặc dù cùng đuổi đến một nơi như bọn họ nhưng trên mặt vẫn mang vẻ xấu hổ cùng không được tự nhiên, mấy vị tông chủ cũng đều than tiếc: “Trước khi tiên điện thống nhất chín thành, vốn là tiên tông đạo thống chúng ta đứng đầu, nhưng khi tiên điện xuất hiện, trên dựng thần cung, giữa lập quận phủ, dưới dựng thư viện, lại khiến cho chúng ta càng thêm bất lực khó xử, ngược lại thế lực thế gia càng ngày càng ăn sâu, mà những người thuộc tông môn ta giờ đây lại chỉ như công cụ mà thôi…”
Tông chủ Lạc Thuỷ Tông than thở một tiếng, nói: “Vốn vẫn đang nghĩ xem có cơ hội đoạt lấy hay không, nhưng bây giờ…”
Tông chủ Mộ Kiếm Tông nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói: “Người của thất tộc xếp vào trong lục tông vốn đã càng ngày càng nhiều rồi…”
Mấy người bọn họ đối mắt nhìn nhau, ánh mắt đều có chút sa sút.
Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên từ đằng xa có một tiếng quát lớn.
“Ôi đệch mụ nội nó!”
…
…
Thanh âm truyền khắp bốn phương, cực kỳ vang dội, thậm chí còn vận pháp lực lên, nháy mắt truyền khắp nơi.
Không biết có bao nhiêu người bị tiếng chửi đổng này làm sợ đến bừng tỉnh, vội vã quay đầu nhìn qua, sau đó thấy bên phía tây thành Thanh Giang kia có một đội luyện khí sĩ đạp mây mà tới, trên mây có hai lão giả uy phong lẫm liệt toàn thân đều là chính khí, một người gầy như que củi, một người dáng hình phúc hậu, mà giữa bọn họ còn dẫn theo công tử Phú gia mặt mày trắng bệch, quần áo nhăn nhúm.
“Bi thương thay, thiên địa bất công, không ngờ do đây?”
Người gầy như que củi kia chính là Thanh Tùng trưởng lão của Thủ Sơn Tông, lúc này đang bi phẫn, nghiêm nghị hét lớn: “Các ngươi đều vì thế tộc trăm năm, trên phụng đế mệnh ân trạch, dưới nhận hương hoả bách tính, nhưng lại đổi trắng thay đen, nghiệt loạn càn khôn, lẽ nào không sợ trời trách tội sao?”
Một tiếng gào thét bi thương, nhất thời dẫn đến không biết bao nhiêu ánh mắt, đều là vẻ mặt kinh nghi.
“Đây con mẹ nó còn có thiên lý hay không?”
Cũng vào lúc này, Hàn Thạch trưởng lão bên người ông ta cũng đã cũng mắng chửi ầm lên: “Lão bất tử của thất tộc, chỗ tốt các ngươi chiếm hết cả rồi, các ngươi chiếm danh phận của tiên điện, cung phụng của những bách tính bên dưới cũng bị các ngươi ăn nốt, nhưng sao các ngươi lại dám làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này, lại còn cấu kết với yêu ma, giết người diệt khẩu, đồ khốn kiếp, các ngươi không sợ báo ứng sao?”
“Cái gì?”
Hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông hiện thân, lập tức mắng nhiếc một trận, cũng tức thì gây ra đại loạn trong cả thành Thanh Giang.
Ai cũng không ngờ bọn họ vừa ra đã như vậy.
Dù cho là lục tông, hay là thất tộc, hoặc là các luyện khí sĩ tán tu các nơi, lúc này đều có chút bối rối.
“Sao dám lớn mật…”
Sững sờ một lúc, đám người Phạm lão tiên sinh mới phản ứng lại.
Trong tay bọn họ vốn đã nắm được chứng cứ thực sự, có thể xác định Quỷ Quan với Thủ Sơn Tông không thể thoát khỏi can hệ, lúc này còn đang lo lắng không biết phải làm thế nào để đối phó với Thủ Sơn Tông, lại phải làm đến bước nào mới có thể xem như đủ vốn, lại không ngờ bọn họ vậy mà chủ động hiện thân luôn rồi…
Hiện thân rồi thì cũng thôi đi, vậy mà còn nói năng bừa bãi trước mặt mọi người, đã ăn cướp mà còn la làng?
Bây giờ thực sự chính là thời điểm mấu chốt, Phạm lão tiên sinh tức giận không thôi, tiến lên quát lớn: “Các ngươi câm miệng!”