Chương 492: Bộ mặt thật
Tiếng quát giận dữ vừa đi, cả thành lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Thấy Phạm lão tiên sinh mở miệng, nhất thời không ai dám ho he gì nữa.
Toàn bộ Thanh Giang không ai dám bất kính với Phạm lão tiên sinh.
Ngay cả đám người trong thần cung kia che giấu mầm hoạ, ngoài mặt cũng phải cung cung kính kính với Phạm lão tiên sinh.
Nhưng Phạm lão tiên sinh cũng không ngờ, ngay khi ông ta quát lên với đám người, muốn bước nhanh lên phía trước mắng hai lão già Thủ Sơn Tông miệng toàn nói bậy này, lại thấy vị Thanh Tùng trưởng lão gầy như que củi kia bỗng nhiên quay đầu nhìn ông ta một cái, vẻ mặt bi phẫn hét lớn: “Phạm quân câm miệng, các ngươi bách tính thanh thiên, thánh nhân tại thế, lại thấy lợi mà quên nghĩa, mất hết thiên lương, thử hỏi có yên lòng không?”
Hàn Thạch trưởng lão ở bên cạnh nhảy lên mắng chửi: “Ngươi không biết xấu hổ!”
“Cái gì?”
Nghe thấy tiếng hét lớn đó, nhất thời tất cả thành Thanh Giang đều trở nên hoang mang.
Hai vị lão thần tiên kia, đang… mắng Phạm lão ư?
Dân chúng trong thành Thanh Giang, hoặc có thể nói là trong trí nhớ của các thế lực luyện khí sĩ đến từ khắp nơi, từ trước đến nay chưa từng có ai dám mắng Phạm lão tiên sinh như vậy, thanh danh của Phạm lão tiên sinh luôn cao thượng hoàn mỹ, ngay đến cả những bậc thánh nhân sống cũng không thể tìm ra những khuyết điểm của ông ấy chứ đừng nói đến việc mắng Phạm lão tiên sinh, cho dù là trong ngày bình thường lời nói có chút bất kính, đều sẽ bị mọi người mắng cho té tát.
Nhưng mà hôm nay trước mặt mọi người ông lại bị mắng như vậy?
Có thể nói hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông cũng không phải là hạng người vô danh, hai vị trưởng lão đã mạnh mẽ lên án vụ việc trước đây ngũ tông giết Khuyển Ma trên núi Ô Nha, một thân chính nghĩa đã góp phần thúc đẩy hành trình trừ yêu, cuối cùng đầu của Khuyển Ma bị đóng đinh trên cổng thành Thanh Giang, bọn họ thật sự đã tạo nên danh tiếng, cho đến ngày hôm nay, bách tính thành Thanh Giang vẫn lưu truyền uy danh của họ với cái tên lão thần tiên.
Nhưng mà hôm nay, hai vị lão thần tiên lại mắng thánh nhân sống trong lòng bọn họ ư?
…
…
“Khốn kiếp!”
Cho dù là Phạm lão tiên sinh cũng bị lời chửi mắng của bọn họ làm cho tức giận, trong mắt ông gần như phun ra lửa.
Đối với người luôn xem trọng thể diện như Phạm lão tiên sinh mà nói, bị mắng chửi như vậy, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, ông giống như là vị thánh nhân thoát tục không nhiễm chút bụi trần phiêu dật trên trời cao đột nhiên bị tên ăn mày ở nhân gian hắt cho một thân máu chó…
Trực tiếp bị mắng đến choáng váng!
Bởi vì không thể tin được vì thế nên ông ta quên mất cả phản kháng, chỉ buột miệng nói ra hai chữ "khốn kiếp".
Không ngờ nói ra hai từ này lại khiến hai vị kia phản ứng mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt hai vị trưởng lão như sắp bùng cháy, đột nhiên phất tay áo, Thanh Tùng trưởng lão trầm giọng quát lớn: “Lão già khốn kiếp kia, một người suốt ngày nói mấy câu nhân nghĩa như ông, nhưng thực ra là bụng đầy bẩn thỉu, lão phu hỏi ông, thân là quận chủ Thanh Giang, Thất Tộc và Yêu Tôn âm thầm cấu kết với nhau buôn bán những vật cấm, ông có biết hay không? Thủ Sơn Tông chúng ta vất vả khắp nơi, lục soát được vô số tài liệu vật chứng liên quan, ông đã xem qua chưa? Đến ngay cả công tử nhà Thất Tộc hiểu rõ đại nghĩa cũng đứng trước mặt mọi người vạch trần những bê bối, nhưng kết quả ông đã làm được gì?”
Hàn Thạch trưởng lão nhảy lên hét lớn: “Ông là loại không biết xấu hổ!”
Hai người một bên mắng, một bên lôi kéo phía sau, ở phía sau bọn họ là Bạch Hoài Ngọc, công tử nhà họ Bạch khoác chiếc áo choàng có chút nhếch nhác, giống như là đã trải qua huấn luyện, cũng có chút sợ hãi rụt rè đứng lên, nói lớn về hướng Phạm lão tiên sinh: “Phạm lão tiền bối, vãn bối tin tưởng ngươi công tâm mới nói chân tướng cho ngươi biết, xin ngươi cho một cái gọi là công bằng, kết quả thì sao, ngươi đã làm thế nào?”
“Ngươi thực sự muốn bọn họ giết ta diệt khẩu?”
“Đúng vậy!”
Phạm lão tiên sinh nghe được những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trước đây chuyện vị công tử nhà họ Bạch bị Thủ Sơn Tông quang minh chính đại cướp đi, ông ta đã biết từ lâu chỉ là không thèm để ý, bởi vì bọn họ cũng đã lấy được bằng chứng quan trọng nhất, chỉ cần mọi người cùng hợp sức làm sáng tỏ đưa bằng chứng đó ra ánh sáng một chút thôi thì Thủ Sơn Tông cũng sẽ hết đường chối cãi, chỉ có con đường chết, nhưng điều mà ông ta không nghĩ đến là Thủ Sơn Tông lại làm loạn trước, nói chuyện này trước tất cả mọi người…
Bởi vì chuyện này không thể nói lý được, ngược lại khiến ông ta cảm thấy có chút hoang đường.
Ngay cả dân chúng ở Thanh Giang cũng rất sửng sốt, nghe thấy tiếng quát của hai bị lão tiên này, bản thân bọn họ cũng không dám tin vào những gì đã nghe được, đường đường là Phạm lão tiên sinh, chẳng nhẽ sẽ thả người xấu ra ư, thậm chí còn giúp kẻ xấu giết đi nhân chứng? Những chuyện này bọn họ thật sự không muốn tin, chỉ là hai vị lão tiên sinh này ít nhiều cũng có chút danh tiếng, cộng thêm có cả người làm chứng nữa...
“Nói năng linh tinh, tự tìm chết!”
Nhưng mà lúc này, người bên cạnh Phạm lão tiên sinh vừa thấy tình hình không ổn, lập tức phẫn nộ khiển trách: “Thanh danh của lão tiên sinh, cớ nào lại để đám các người bôi nhọ như vậy được, Thủ Sơn Tông lòng lang dạ thú, nuôi dưỡng Quỷ Quan nên bị bắt, còn dám chạy đến đây làm loạn?”
“Tức quá đi mất!”
Bởi vì Thủ Sơn Tông chạy đến đây gây khó dễ trước, bọn họ lại phản bác lại sau, vì thế tuy rằng lúc này bọn họ đang nói sự thật, nhưng trong lúc vội vàng trái lại gây cho người khác một loại tức giận cũng không phản bác như bình thường, cường độ không bằng hai trưởng lão của Thủ Sơn Tông chửi bới người khác, chỉ có điều theo tiếng trách cứ vang lên, dân chúng xung quanh rất nhanh đã có phản ứng lại...
Dù sao cũng là lão thần tiên mắng thánh nhân...
Hai bên đang trách nhau, khó phân biệt được thật giả, tin ai bây giờ?
Vậy cũng phải hỏi?