Chương 494: Thủ đoạn phá hoại
Đến lúc này còn muốn đứng cùng với người của Thủ Sơn Tông?
Hoặc có thể nói là đám người Thủ Sơn Tông hết sức hồ đồ, hành động tự tìm đến đường chết này vốn dĩ là do hắn ta dạy?
Bất luận thế nào, sự tức giận của Phạm lão tiên sinh đã đạt đến cực hạn.
“Thế nào?”
Lúc này Phương Thốn đón nhận ánh mắt của Phạm lão tiên sinh, lạnh nhạt hét lớn: “Ta chỉ muốn hôm nay tất cả mọi người đều biết được sự thật!”
“Biết được bộ mặt thật của vị Phạm lão tiên sinh này...”
Theo giọng nói của Phương Thốn truyền ra xa, trong thành Thanh Giang bỗng xuất hiện một cơn áp lực.
Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương và đám người Mộng Tình Nhi ở xung quanh nghe thấy lời khiển trách này, sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Phương nhị công tử sẽ liên thủ với Thủ Sơn Tông, trực tiếp giáp mặt tố cáo Phạm lão tiên sinh.
“Chỉ trích như vậy có ích lợi gì?”
“Biện pháp của Phương nhị công tử nói thẳng ra thật hoang đường?”
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều kinh hãi, trong lòng cũng vô cùng khủng hoảng.
Theo lời Phương Thốn nói, bọn họ có thể cảm nhận được áp lực và căng thẳng từ xung quanh mình, thậm chí còn cảm thấy khó xử.
Bọn họ đi theo Phương Thốn đến đây từ Linh Vụ Tông với quyết tâm muốn giúp hắn, thậm chí trong lòng còn chuẩn bị cho một trận tử chiến, nhưng bọn họ không ngờ rằng Phương Thốn lại có hành động như vậy, kiểu này thì bọn họ giúp như thế nào?
Ngay lúc tất cả mọi người đang hoảng hốt thì Vũ Thanh Ly bước ra từ trong đám người, nhìn đám đông xung quanh, rồi rời đi không một tiếng động, trước khi Phương Thốn lên tiếng, hắn nhìn thấy một người đang ngồi bắt chéo chân trong tiểu lâu uống tào phớ, người này đúng là Tiểu Thanh Liễu, hắn không tiếng động đi tới bên cạnh Tiểu Thanh Liễu, thấp giọng mở miệng: “Một chén tào phớ, ngọt!”
Tiểu Thanh Liễu vừa ngẩng đầu thấy hắn thì lắp bắp kinh hãi, vội đứng dậy, cười nói: “Sao Vũ gia lại tới đây?”
Vũ Thanh Ly mặt không có cảm xúc, nhìn về phía không trung, nói: “Công tử tính toán như thế nào?”
Tiểu Thanh Liễu sửng sốt, cười nói: “Tính toán gì?”
Vũ Thanh Ly nhìn hắn ta, nói: “Ta không phải người xấu, ngươi không cần đề phòng ta như vậy!”
Tiểu Thanh Liễu lập tức do dự, như thể chưa quyết định được.
Vũ Thanh Ly nghiêm túc nhìn Tiểu Thanh Liễu, nói: “Nếu công tử phân phó ngươi không được nói cho ta thì ngươi không cần phải nói…”
“Ngụ ý là công tử không phân phó nhưng không nói cũng không được sao?”
Tiểu Thanh Liễu thầm nghĩ trong lòng, bị Vũ Thanh Ly dùng loại ánh mắt này nhìn như vậy, hắn không được tự nhiên, đành phải cười nói: “Không phải không thể nói, Thủ Sơn Tông cũng biết hết rồi nhưng trong nhà Vũ gia có chuyện, cho nên công tử không cho ta tìm Vũ gia thương lượng…”
Vũ Thanh Ly nói: “Việc của ta đã kết thúc, hiện tại ta muốn giúp Phương nhị công tử!”
“Người biết chuyện còn biết ngươi đến đây để báo ân, không biết còn tưởng ngươi đến đây để báo thù…”
Tiểu Thanh Liễu chửi thầm trong lòng, cười nói: “Ban đầu kế hoạch của công tử rất đơn giản, công tử muốn mời công tử Bạch gia làm chứng, rồi lấy danh nghĩa Thủ Sơn Tông liên lạc với mấy đại tông môn khác, thông cáo thiên hạ chuyện giao dịch của thất tộc cùng yêu tôn phía nam, lợi ích chia đều cho mọi người, ai cũng được hưởng lợi… nhưng không nghĩ tới Phạm lão tiên sinh lại bảo vệ thất tộc…”
Vũ Thanh Ly nhướng mày, nói: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Thanh Liễu lập tức nở nụ cười, nói: “Thì đó, thủ đoạn phá hoại…”
Vũ Thanh Ly cau mày nhìn thần sắc đắc ý của hắn: “Ngươi có biết cái gì gọi là thủ đoạn phá hoại không?”
Tiểu Thanh Liễu ngượng ngùng nói: “Ngươi tức giận à, ta nói cho ngươi biết… thủ đoạn phá hoại chính là công tử kêu ta trở về Liễu Hồ một chuyến, mời một bằng hữu kiếm cơm bằng việc giết người đến đây hỗ trợ!”
“Giết người?”
Nghe vậy, sắc mặt Vũ Thanh Ly trở nên lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phạm lão tiên sinh bên cạnh: “Giết bao nhiêu người?”
Tiểu Thanh Liễu nở nụ cười, nói: “Đâu cần phải giết nhiều, chỉ một người là đủ rồi!”
…
…
“Ha ha ha, khá lắm khá lắm…”
Đáp lại tiếng quát chói tai không chút lưu tình của Phương Thốn, Phạm lão tiên sinh tức cười, râu tóc bạc phơ run run, giơ ngón tay lên phía trước, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Lão phu nể mặt ngươi là vãn bối, nể giao tình của huynh trưởng ngươi với ta nên cho ngươi cơ hội, để lại cho ngươi đường sống, nhưng không nghĩ tới ngươi đến đây nói năng bậy bạ, bất kính với trưởng bối…”
“Trưởng bối?”
Phương Thốn đã nghe Phạm lão tiên sinh nói những điều tương tự như thế này nhiều lần rồi, nhưng lần này hắn đột ngột ngắt lời.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Phạm lão tiên sinh: “Tới lúc này rồi mà ngươi còn muốn xưng là trưởng bối của ta?”
Phạm lão tiên sinh nghẹn họng, nổi giận đùng đùng: “Lúc ấy, ta cùng với huynh trưởng ngươi tương giao, còn từng…”
“Không sai, Phạm lão tiên sinh đã từng tâm đầu ý hợp, tương giao cùng huynh trưởng ta, được xem là tri kỷ, hơn nữa, ngay lúc huynh trưởng của ta bị vạch trần chuyện ăn trộm sinh cơ của bá tánh ở Lăng Châu, bị thích khách Thiên Hành Đạo đuổi giết, vẫn là Phạm lão tiên sinh ra mặt thay huynh trưởng ta hóa giải kiếp nạn này, cứ như vậy, cho dù là huynh trưởng hay ta, hay thậm chí là Phương gia, chúng ta đều thiếu lão nhân gia ngài một ân tình…”
Phương Thốn nhàn nhạt nói thẳng ra.
Phạm lão tiên sinh ngẩn người, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý niệm, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở đây, ông ta lại không muốn biện bạch cái gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Thốn, tức giận nói: “Ngươi cũng biết!”
Bá tánh xung quanh nghe thấy điều này lập tức xôn xao.
Thanh danh của tiên sư Phương Xích ở toàn bộ Đại Hạ này không ai không biết.
Hắn ta vốn là Luyện Khí sĩ đến từ Thanh Giang, hắn ta đã từng trảm yêu trừ ma không biết bao nhiêu lần ở Thanh Giang, hành hiệp cứu người, có cử chỉ nhân nghĩa, quan trọng nhất là thân phận của hắn ta thật sự quá cao, thanh danh cũng quá lớn, bởi vậy, toàn bộ Thanh Giang không ai không biết, thậm chí hầu hết bá tánh ở Thanh Giang đều kiêu ngạo, lấy làm vinh dự khi có ai đó nhắc đến Phương Xích.
Mặc dù hiện nay, dưới sự cố tình thúc đẩy của một người nào đó, dần dần có những lời lẽ không hay xuất hiện.
Nhưng những lời này cũng chỉ xuất hiện sau khi Phương Xích qua đời, hơn nữa, mọi người chỉ dám bàn luận riêng tư chứ không dám công khai nói ra.