Chương 495: Thủ đoạn phá hoại (2)
Cho nên, trong lòng đại đa số bá tánh ở Thanh Giang, địa vị của Phương Xích vẫn rất cao!
Hiện giờ, Phương Thốn đột nhiên nhắc đến tên huynh trưởng của hắn, thậm chí còn nhắc đến một số chuyện cũ cũng như những chuyện được truyền lại ở Thanh Giang, việc Phạm lão tiên sinh đã từng cứu tiên sư năm đó khiến nhiều bá tánh cảm thấy hứng thú, theo bản năng liền quan tâm chuyện này nhiều hơn một chút, theo lời của Phương nhị công tử, tựa hồ Phạm lão tiên sinh có ân với Phương gia bọn họ, nhưng điều bọn họ không hiểu chính là thái độ của Phương nhị công tử…
Sau khi nghe thấy Phạm lão tiên sinh thừa nhận việc cứu người, một nụ cười khẩy hiện trên khuôn mặt của Phương Thốn.
“Ngươi còn có ân chỉ điểm cho huynh trưởng của ta, lại còn có ân cứu mạng…”
Hắn cười nhìn về phía Phạm lão tiên sinh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Lão tiên sinh thật đúng là mặt dày…”
Sắc mặt Phạm lão tiên sinh lập tức trở nên khó coi: “Con nít con nôi, ngươi nói vậy là có…”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì Phương Thốn đột nhiên lạnh giọng nhìn về phía ông ta quát: “Phạm lão tiên sinh thường xuyên nói với người khác là đã từng chỉ điểm cho huynh trưởng ta cách tu hành, thật không biết huynh trưởng của ta cần ngươi chỉ điểm cái gì? Mọi người đều biết huynh trưởng của ta quen ngươi là lúc có tuổi rồi, sau đó quan hệ của hai người càng lúc càng xa lạ, ngươi nói huynh ấy vong ân phụ nghĩa, vậy ngươi có dám nói cho mọi người biết tại sao huynh ấy xa lánh ngươi không?”
Một loạt vấn đề được hỏi ra liên tiếp đã khiến cho sắc mặt Phạm lão tiên sinh khẽ biến, ông ta há hốc mồm nhưng không nói được lời nào.
Nhưng Phương Thốn không bỏ qua: “Lão tiên sinh muốn nói thì nên ăn ngay nói thật, huynh trưởng của ta vẫn còn tồn tại vài vị bằng hữu trên đời!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Phạm lão tiên sinh biến đổi, ngay lập tức tỏ vẻ không muốn so đo cùng tiểu bối.
Còn Phương Thốn thì hừ lạnh một tiếng, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Chuyện khiến ta quan tâm nhất là Phạm lão tiên sinh từng nói ngươi đã cứu mạng huynh ấy trong tay Thiên Hành Đạo, ta chỉ muốn hỏi ngươi cứu huynh ấy như thế nào?”
Phạm lão tiên sinh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi thẳng vấn đề này, ông ta rùng mình theo bản năng.
“Phạm lão tiên sinh có tu vi cao thâm khiến thích khách Thiên Hành Đạo không thể không kiêng kỵ sao?”
“Hay là Phạm lão tiên sinh đức cao vọng trọng nên thích khách Thiên Hành Đạo cũng vô cùng kính sợ ngươi?”
“Hay là vốn dĩ Phạm lão tiên sinh có giao tình với thích khách Thiên Hành Đạo?”
Phương Thốn hỏi liên tiếp ba vấn đề, mỗi một vấn đề hỏi ra lại kèm theo nụ cười mỉa mai thêm một chút, còn Phạm lão tiên sinh thì mặt mũi tối sầm lại.
Câu hỏi nào trong ba câu hỏi này có thể trả lời được?
Nếu ông ta nói thích khách Thiên Hành Đạo kiêng kỵ mình thì khác gì công khai trêu chọc đám chó điên kia trước mặt mọi người?
Nếu nói mình đức cao vọng trọng khiến đám chó điên kia kính sợ thì khác gì ông ta đang chủ động tìm phiền toái!
Còn nếu nói mình đường đường là quận thủ một phương, lại có giao tình cùng thích khách Thiên Hành Đạo…
Đây chẳng phải là kết giao với tà ma sao?
Vì vậy mà một người xưa nay luôn thản nhiên bình tĩnh khi đối mặt với mọi chuyện, có phong nghi khí độ bất phàm như Phạm lão tiên sinh cũng không tránh khỏi sắc mặt có chút khó coi.
Phương Thốn nhìn sắc mặt của ông ta, tựa như không có gì ngạc nhiên cả, khẩu khí bình tĩnh hơn, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Nếu những thứ này đều không phải thì theo như Phạm lão tiên sinh nói đã từng cứu huynh trưởng của ta, ta nghĩ chỉ còn một nguyên nhân cuối cùng mà thôi…”
Luyện Khí sĩ đứng xung quanh theo bản năng dựng lỗ tai lên, hóng chuyện.
Phương Thốn nhìn Phạm lão tiên sinh, nhẹ giọng nói: “Thuyết phục được thích khách thu tay lại chẳng phải chỉ có chủ của bọn họ thôi sao?”
…
Vẻ mặt của mọi người lúc này đều trở nên vô cùng kinh ngạc.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn về phía Phạm lão tiên sinh.
Thích khách Thiên Hành Đạo năm đó là Phạm lão tiên sinh tìm đến sao?
“Nói hươu nói vượn!”
Nghe những lời này, sắc mặt Phạm lão tiên sinh nháy mắt biến đổi, ngũ quan có chút vặn vẹo, cả người rét run, chuyện tiên sư Phương Xích bị thích khách Thiên Hành Đạo đuổi giết năm đó thật ra cũng không xem như một chuyện lớn ở quận Thanh Giang, nhưng sau khi tiên sư Phương Xích thành danh, chuyện này càng ngày càng lan rộng, càng ngày càng lớn, sao ông dám làm những chuyện để người ta chụp nước bẩn lên đầu?
Trong lúc nhất thời, ông ta cũng không rảnh để quan tâm những gì khác nữa ngoài việc thề thốt phủ nhận: “Oắt con nhà ngươi đừng vội hồ ngôn vọng ngữ, sao lão phu lại làm ra những chuyện như thế này?”
Phương Thốn cười nói: “Vậy chuyện lão tiên sinh quen biết với thích khách Thiên Hành Đạo là thật?”
Phạm lão tiên sinh thở dài: “Lão phu chính là một người đọc sách, làm sao có thể cấu kết với thích khách?”
Phương Thốn vội hỏi: “Nếu không quen thì ngươi cứu người như thế nào?”
Phạm lão tiên sinh lập tức trầm mặc.
Chuyện xấu hổ như vậy nhưng ông ta không biết giải thích như thế nào chỉ càng khiến người khác sinh ra ngờ vực…
Mà lúc ông ta đang trầm mặc, không ít người vây xem lộ ra ánh mắt hồ nghi…
“Chuyện này… Rốt cuộc chân tướng là như thế nào?”
“Oắt con, nói lời vô tri!”
“Danh tiếng của Phạm lão tiên sinh sao có thể để ngươi bôi nhọ, mau cút đi!”
Ở bên trong thành Thanh Giang, sau một lúc yên lặng, một làn sóng gào thét dâng lên, tất cả những bá tánh nghe lời nói của hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông đã rất tức giận, giờ thấy Phương Thốn cũng nói những lời như vậy, bọn họ càng cảm thấy Thủ Sơn Tông thật vô lễ, lửa giận lập tức bùng cháy.
Toàn bộ đại thành giống như một đại dương bao la, với những làn sóng giận dữ gào thét không ngừng.
Nếu không trực tiếp đối mặt với những cơn giận dữ như vậy thì không thể tưởng tượng được nó khủng bố tới mức nào.
Một người có tiên thiên chi khí cấp độ ba, mười người đó là bao nhiêu, trăm người là bao nhiêu, dung hợp với sự tức giận của bọn họ sẽ khủng bố tới mức nào, đối mặt với lửa giận của những bá tánh như vậy chẳng khác gì đối mặt với đại tu Nguyên Anh, có khi đại tu Nguyên Anh còn không khủng bố bằng. Biển đen cuồng nộ này có thể làm người ta chết đuối.