Chương 506: Hóa thân của chính nghĩa
Hắn ta nhìn tình hình bên ngoài rồi cười khổ nói: “Thì vừa ra ngoài đã bị đánh chết rồi.”
Trùng Sư Quái Ly im lặng, nhưng cũng biết hắn ta đang nói sự thật.
Lúc này trận chiến bên có cả mấy chục luyện khí sĩ Kim Đan.
Với tu vi của hắn ta thì đối mặt với nhiều luyện khí sĩ Kim Đan như vậy thì sợ là một người không địch lại được.
Mà Lâm Cơ Nghi được công tử ban tặng, có thể thi triển được lực Kim Đan, nhưng căn bản là cũng không mạnh lắm…
Hạn chế của họ chính là ở điểm này!
Nhưng mà nếu như toàn bộ mọi chuyện đều do công tử dặn dò, vậy thì công tử không thể không dự liệu trước được việc này…
Công tử định xử lý như thế nào đây?
Hắn vẫn đang phục kích một số cao thủ trong bóng tôi sao?
…
Ông chủ Tần còn đang trách mèo ghét chó.
Nữ tử mặc đồ vàng vẫn đang ngồi trong vườn hoa, lẳng lặng uống rượu xem kịch.
Thất tộc và quận phủ đã thể hiện bản lĩnh và thực lực chân chính rồi, đến giờ vẫn không có cao thủ nào của Thủ Sơn Tông xuất hiện… mà cao thủ đến lại là người của đối thủ!
“Tiên nhân thủ hạ lưu tình…”
Ngay lúc ba bị tộc lão của thất tộc và vô số luyện khí sĩ đang bao vây trước tiểu lâu, nhận thấy được khí thế kinh người này, hai vị trưởng lão và toàn bộ đệ tử của Thủ Sơn Tông hoàn toàn không thể chống cự được, mà những người khác, bao gồm cả người chứng minh Phạm lão tiên sinh là “Quỷ Quan”, bao gồm cả đám người từng chiếm đoạt nữ tử mặc đồ đỏ cũng đang bị người đuổi giết, lúc này đám người này đang chật vật nhếch nhác mà chạy trối chết, còn một đám người đang xúm lại… lại chính là một đám bách tính!
Quần áo trên người đều trở nên lộn xộn, vén cao tà áo, đi chân đất, có người làm giết heo làm thịt chó, cũng có người làm ruộng, không biết lấy đâu ra lá gan mà xông ra, ngăn trước mặt đám luyện khí sĩ, người cầm đầu khóc lớn mà nói: “Thủ Sơn Tông và Phương nhị công tử đều một lòng vì bách tính chúng ta, giờ đây người thì bị thương người thì chết, mong rằng tiên nhân nể tình, hãy để cho họ một con đường sống…”
“Làm cái trò gì vậy?”
Luyện khí sĩ của thất tộc thấy như vậy, suýt nữa mà bật cười.
Dân chúng tầm thường lại có lá gan chạy đến trước mặt luyện khí sĩ họ mà xin họ hạ thủ lưu tình sao?
Những người dân này chỉ là cảm thấy được khí cơ của luyện khí sĩ thì chỉ biết chạy trốn mà…
Như thế này thì quá vô lý rồi, mà ba vị tộc lão của thất tộc và đám người luyện khí sĩ đều nhìn ra được, những bách tính này, nhất là người dẫn đầu cũng không khỏi là bị người ta thi thuật nhiếp hồn, hoặc là có một số người vốn còn có tu vi, nhưng mà giả trang thành bách tính, vì vậy nên họ mới có lòng can đảm mà ngáng trước mặt luyện khí sĩ, cũng có gan mà khóc lóc cầu xin.
Đương nhiên, trong đó cũng có một số người không bị nhiếp hồn, nhưng mà được người cầm đầu này đưa đi nên mới tăng thêm lòng dũng cảm.
“Đây chính là thủ đoạn của Thủ Sơn Tông?”
“Nhiếp hồn những bách tính này để đến đây cầu xin chúng ta?”
“Hoang đường!”
Luyện khí sĩ của thất tộc và quận phủ như bị chọc cười, phất ống tay một cái đã đánh bay mấy người này ra.
“Cút!”
Lúc họ hất những bách tính này ra cũng đã thừa cơ vận pháp, không chỉ hất những người này ra, mà cũng đã tiện tay mà hóa giải nhiếp hồn cho những người này, chỉ làm cho họ sợ hãi mà chạy đi chỗ khác, không ngáng đường mình là được…
…
Trong tiểu lâu, cảm giác được bách tính bị người khác đánh bay, sắc mặt Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi lập tức thay đổi, Mạnh Tri Tuyết đứng bật dậy đầu tiên, cắn răng mà nói: “Phương nhị công tử, bây giờ ta vẫn còn chưa hiểu được một số vấn đề, nhưng mà ta…”
“Ta muốn ra ngoài giúp đỡ họ!”
Giờ nàng ta mới chỉ là phá Ngưng Quang.
Tu vi không cần phải nhắc đến, nhưng thấy tình thế như vậy, cũng quyết định muốn ra ngoài để chiến đấu…
Đây là tính khí của Mạnh Tri Tuyết, mà đám người Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi cũng đứng bật dậy. Chuyện đã đến nước này rồi, những đạo lý mà Phương Thốn nói thì họ có thể hiểu được một chút, Tam Ma Thất Thần Ấn, cũng đã lĩnh hội được kha khá, nhưng giờ đây họ vẫn không biết là rốt cuộc Phương Thốn muốn làm cái gì, nhưng mà họ có thể nhìn ra được mà mình còn trốn trong tiểu lâu này nữa thì chắc chắn sẽ thua.
Vì vậy nên cho dù là biết chắc thực lực của mình không đủ, nhưng nên ra tay thì cũng phải ra tay.
Nhưng mà nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Phương Thốn khẽ ngẩng đầu lên rồi nói: “Thành công rồi.”
Các vị đồng môn đều sửng sốt: “Cái gì thành công rồi?”
…
“Người của thất tộc lại bá đạo như vậy, muốn lên đây giết người sao?”
“Trời ạ, lát nữa họ sẽ đánh chết bao nhiêu người chứ?”
“Chết tiệt, chết tiệt, chúng ta chẳng có giá trị gì với họ sao?”
Luyện khí sĩ của thất tộc và quận phụ rõ ràng là đánh mấy người bị nhiếp hồn, mấy người bách tính mà chính mình cũng không biết là mình bị nhiếp hồn mà thôi, vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ nhưng mà họ không ngờ đế một chuyện đó là không biết có bao nhiêu bách tính đã nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên họ không dám nói gì, nhưng sau khi núp vào trong phòng thì run lẩy bẩy mà tràn đầy căm hận.
Họ không biết chuyện nhiếp hồn, chỉ thấy trong nháy mắt bách tính cầu xin giúp cho Thủ Sơn Tông đã bị đánh bay.
Thậm chí có người còn bay xa ba, bốn trượng…
Bay cao như vậy thì có chết không?
Vốn dĩ vì những biến cố liên tiếp này mà trong lòng bách tính đã nảy sinh ra rất nhiều nỗi sợ và kinh hãi, nhưng chuyện có loạn như thế nào thì cũng không động chạm gì đến họ, nhưng vì cảnh tượng vừa nãy thì cuối cùng họ cùng biết mình nên hận ai, lửa giận bừng bừng.
Đương nhiên, có tức giận thì cũng không có ích, họ cũng chỉ có thể sợ hãi mà ẩn nấp.
Nhưng ở một chỗ khác lại có người đang yên lặng mà nhìn pháp trận trước mắt, thấp giọng nói: “Xong!”
…
Đó là ở phía tây bắc thành Thanh Giang, ở đó đang có một pháp trận đang xoay vòng, vô cùng u uất, một người đang che mặt bằng một tấm lụa mỏng đang ngồi ở trước pháp trận kia, người nữ tử này có chút đặc sắc của người ngoại bang, chính là thánh nữ Nguyệt Bộ của Vu Tộc mà Phạm lão tiên sinh mời đến để giúp ông ta cứu chữa Linh Tỉnh.