Chương 507: Hóa thân của chính nghĩa (2)
Lúc này nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh mịch mà nhìn về bầu trời đang hỗn loạn của Thanh Giang.
“Đây là chuyện thứ ba ta hứa với ngươi…”
Thân là thánh nữ Nguyệt Bộ, người lĩnh hội được “Hồn kinh” một cách sâu sắc nhất, lúc này nàng ta nhìn về trong thành, nhìn thấy đó không phải là khí tức của lo sợ, mà là từng làn hắc khí đang bốc lên, mỗi làn hắc khí đều có sức mạnh kinh người…
Nàng ta tự lẩm bẩm trong lòng, sau đó khẽ nâng đầu ngón tay, vẽ ra một pháp ấn thần bí mà cổ quái.
“Đi.”
Đột nhiên pháp trận trước người im lặng mà chuyển động, giống như hóa thành một vòng xoáy vô tận, những oán khí màu đen trên bầu trời của thành trì đều bị hấp dẫn đến đây, ngay lúc này trong thành Thanh Giang, những bách tính đang oán giận kia lại cảm thấy hình như cơn giận đang bị hút ra bên ngoài, nhưng mà vì quá yếu nên không ai phát giác ra được…
Mà lúc này toàn bộ sức mạnh đều bị hấp thụ vào trong trận pháp, sau đó thét gào ầm ĩ.
Trải qua sự chuyển hóa của trận pháp, sức mạnh này mơ hồ biến thành hình rồng, bay vờn quanh bầu trời thành Thanh Giang.
Mấy người bách tính được xem là vì dân mà xin cứu mạng kia, hay luyện khí sĩ đang bảo vệ chính đạo, cả những luyện khí sĩ liều chết để vạch trần tấm màn đen của thành Thanh Giang, cả văn thư, tán tu, hiệp khách, vân vân đều được hình rồng này làm cho khí cơ tăng lên…
Nhất là Phạm lão tiên sinh và thất tộc đang mắng chửi trước mặt bách tính, hai vị trưởng lão Hàn Thạch một thân đầy chính khí là mạnh nhất.
Hai người bốn bỏ năm lên làm mười này thực sự có thể bị đá ra khỏi hàng luyện khí sĩ Kim Đan, đột nhiên lại cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ nào đó đang vây quanh mình, loại sức mạnh này rõ ràng là từ bên ngoài đến, không thuộc về bản thân mình, nhưng lại đang gia tăng pháp lực và khí thế của mình, làm cho họ cảm nhận được sức mạnh trước giờ chưa từng có, nhìn xung quanh đều cảm thấy trở nên nhỏ lại…
“Đến thật rồi?”
Hai vị trưởng lão này nghẹn họng nhìn trân trối, giống như là không thể nào tin được.
Họ nhớ lại lúc trước Phương trưởng lão đã nói với hai người họ: “Dùng sức mà chửi, không phải sợ, chỉ cần hai người có thể thắng được lòng dân, duy trì thể diện, ta sẽ có cách để mượn sức mạnh cho các ngươi, trong khoảng thời gian ngắn các người sẽ biến thành cao thủ…”
“Vì sao?”
“Bởi vì đến lúc đó các ngươi chính là hóa thân của chính nghĩa!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Đám luyện khí sĩ của thất tộc do ba vị tộc lão cầm đầu hoàn toàn không để bách tính vào mắt.
Phất tay áo một cái mà hất họ ra ngoài.
Thậm chí đối với họ mà nói cũng không hề để mấy vị trưởng lão, đệ tử của Thủ Sơn Tông, hay là người văn thư phía nam đang hô to gọi nhỏ, hay là lão nô nhà họ Phạm và các kiểu tán tu vào mắt, đối với họ mà nói muốn đối phó với những người này thực sự là vô cùng đơn giản, chỉ cần mình ra tay với những người này, vậy thì toàn bộ kế hoạch của họ đều vô cùng nực cười.
Luyện khí sĩ bàn về là phương pháp tu hành.
Các người lên nhiều kế hoạch như vậy, già mồm át cả trắng đen, như thế thì có lợi ích gì cơ chứ?
Danh tiếng trong xã hội này thực sự là rất quan trọng, như là Phạm lão tiên sinh kia, ông ta vô cùng xem trọng danh tiếng, nhưng thất tộc không phải là Phạm lão tiên sinh, họ hoàn toàn chỉ xem trọng lợi ích, đối với mấy thứ danh tiếng kia thì họ không dám coi thường, nhưng cũng biết không thể trong một thời gian ngắn mà có thể chuyển nó thành thứ để tu luyện tu vi được, vì vậy giờ đây tất cả mọi thứ mà Thủ Sơn Tông cùng với vị Phương nhị công tử làm hoàn toàn giống như một trò hề mà thôi!
Giờ đây suy tính của họ lại là làm sao có thể xử lý được Thủ Sơn Tông, thẳng tay giết hay là bắt lại trước?
Xử lý Phương nhị công tử kia như thế nào, cưỡng ép mà bắt lại hay là tạm thời giam lỏng?
“Phá hủy tiểu lâu trước đã!”
Vừa suy nghĩ xong, họ đã lạnh lùng mở lời mà phân phó xuống dưới.
Dưới tình hình mình nắm chắc phần thắng rồi, họ lại càng muốn xem xem tình hình lúc này của Phương nhị công tử như thế nào.
Đồng thời cũng muốn xem xem tình hình vết thương của Phương nhị công tử…
Dù sao hôm đó việc thích khách xuất hiện thực sự là quá quỷ dị, đột nhiên lại chém ra một kiếm rồi bỏ đi trong nháy mắt.
Có thể lừa được mấy người ngu dốt khác, nhưng làm sao có thể mà lừa được mấy lão hồ ly này?
Nhưng điều làm họ không thể ngờ được đó chính là ngay lúc họ đang cảm thấy phía trước không còn bất cứ thứ gì cản đường nữa, đột nhiên một tiếng kêu dữ dội vang lên, một luồng pháp lực vô cùng mạnh mẽ xông đến, mà luồng pháp lực mạnh mẽ đó còn làm cho ba vị tộc lão của thất tộc kinh ngạc, không có ai dám khinh thường, vừa lùi về sau, vừa đồng loạt khoát tay áo, sức lực của Kim Đan cứ như sóng sông Trường Giang mà cuộn về phía trước.
Ào ào!
Sức mạnh xông đến đột ngột, cũng không biết là ảnh hướng đến bao nhiêu luyện khí sĩ, sụp đổ bao nhiêu tiểu lâu.
“Cao thủ phương nào đang ở đây?”
Sắc mặt ba vị tộc lão thay đổi, vội vàng nhìn lại thì thấy hai đạo sừng sững trên bầu trời, một bóng dáng đội trời đạp đất hiện lên.
Hai người đó, một người mập mạp, một người gầy nhom, khí diễm vây xung quanh, mà đứng uy nghi giữa không trung.
“Sao lại là họ được?”
Ba vị tộc lão, ngay cả đám luyện khí sĩ của thất tộc và quận phủ đều vô cùng kinh hãi.
Làm sao mà họ không nhận ra hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông, nhưng mà người người đều biết rõ hai người trưởng lão này cộng lại thì cũng chỉ có chút bản lĩnh, nghiêm túc xem xét thì đơn giản là sự sỉ nhục của trưởng lão ở Thanh Giang, sao đột nhiên giờ lại có khí cơ mạnh như vậy?
Mà còn không đợi họ nghĩ được quá nhiều, hai vị trưởng lão cười sằng sặc mà đi về phía trước.
“Hai ta tu tâm dưỡng tính không muốn ra tay với người khác, cũng không muốn dựa vào tu vi mà lừa dối người khác…”
“Ngươi muốn chờ đến khi làm xong chuyện ác, làm cho Thanh Giang rối loạn thì ta không thể làm gì ngoài việc triển khai mấy thần thông chân chính rồi, chống mắt lên mà xem đi!”