Chương 511: Sức mạnh của tín ngưỡng
Trong tiếng cười điên cuồng, ông ta càng viết càng nhanh, bút tích vặn vẹo và điên cuồng nhưng dường như ông ta gần hoàn thành.
Kim quang vẫn còn phát sáng nhưng thiên địa ảm đạm, đại đạo nổ vang.
Không biết có bao nhiêu người im lặng nhìn lão giả trình bày thiên địa đại đạo…
Sau đó, lúc nhìn thấy ông ta sắp viết xong một chữ cuối cùng, khí vận và khí phách mà ông ta mượn thành Thanh Giang vẫn còn ở đó, nhưng bút son trong tay ông ta bắt đầu nứt gãy, nhanh chóng mục nát, chữ cuối cùng còn chưa viết xong thì cây bút đã hóa thành một mảnh tro bụi…
“Sao lại như thế?”
Vào lúc này, Phạm lão tiên sinh sững sờ, nghẹn họng trân trối nhìn cây bút trên tay.
Tác phẩm 《 Luận Quốc 》 sắp được viết xong, nhưng cây bút trên tay Phạm lão tiên sinh đã mục nát.
Kinh nghĩa văn chương đã trào dâng đến cực hạn, nhưng vừa lúc văn chương sắp hoàn thành thì trấn áp tứ phương bỗng nhiên biến mất, dường như bị bắn lên trời cao, tựa như mặt trời và bọt sóng, chưa tiếp xúc đến ánh sáng đã lập tức biến mất, sau đó ông nhanh chóng ngã xuống, ngã đến rối tinh rối mù, tình thế không thể ngăn cản.
“Làm sao có thể?”
“Sao lại như thế?”
“Là ai muốn hại ta?”
Vẻ điên cuồng trên mặt Phạm lão tiên sinh vẫn chưa tan biến thì thần sắc kinh hoàng lại xuất hiện, ông ta phẫn nộ rống to, nhìn quyển kinh nghĩa giữa không trung bắt đầu trở nên ảm đạm ở trước mặt, thậm chí còn vươn tay ra trong vô vọng, như muốn cầm về…
“Không ai muốn hại ngươi…”
Ấn Sơn Hà trong tay ông ta bỗng nhiên tản mát thành một đám khí đen, trong đám khí đen, Phạm lão tiên sinh có thể nhìn thấy bóng dáng của một thanh niên, người này chính là kẻ thù không đội trời chung của ông ta, tiểu quận thủ trẻ trung quận Ô Hà, ngay cả cái hố to trảm Khuyển Ma trước đây, ông cũng bị người này đào sẵn nhảy vào, hiện giờ, hắn lãnh đạm bật cười với Phạm lão tiên sinh: “Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn tiếp tục dựa vào Ấn Sơn Hà do Thần Vương ban cho? Còn muốn tiếp tục mua danh chuộc tiếng cho bản thân?”
“Lão tiên sinh, chuyện của ngươi đã bị lộ!”
“Thần Vương đã biết chuyện ngươi phái thích khách Thiên Hành Đạo ám sát Phương nhị công tử, sao ông ta có thể giao Ấn Sơn Hà cho ngươi tiếp tục sử dụng?”
“Ha hả, một đời làm lão tiên sinh, sống như thánh nhân, ta thấy ngươi càng ngày càng khó hiểu, Phương nhị công tử chính là đệ đệ của tiên sư Phương Xích mà ngươi cũng dám ám sát? Vì muốn chấm dứt chuyện Khuyển Ma mà ngươi cũng dám vượt mặt Nguyên Thần quốc đi tìm Triều Ca làm chỗ dựa? Vậy Vân mỗ muốn thay mặt Thần Vương của Nguyên Thần quốc hỏi ngươi một câu, ngươi muốn gây ra bao nhiêu phiền phức cho Nguyên Thần quốc mới chịu dừng lại?”
“…”
“…”
Bóng dáng cùng thanh âm đó vang vọng khắp lồng ngực Phạm lão tiên sinh, ông ta nắm chặt Ấn Sơn Hà trong tay, xem như đó là mạng sống của chính mình mà liều mạng giãy giụa, đột nhiên ông ta thả lỏng tay, nó hóa thành một tia thanh quang rồi dần biến mất trong không trung.
Không biết bao nhiêu người xem cảnh này mà tim đập loạn xạ..
Ấn Sơn Hà là quyền hành mà Nguyên Thần quốc ban cho Phạm lão tiên sinh, lần này ấn bị thu đi chẳng khác gì tước đoạt quyền binh của ông ta.
“Tên tiểu nhân Vân Tiêu, ngươi dám hại ta?”
Phạm lão tiên sinh vừa kinh vừa giận, chạy đuổi theo Ấn Sơn Hà, nhưng thế mạnh của ông ta không phải là thần thông thì làm sao ông có thể đuổi kịp?
Sau khi loạng choạng vài bước, ông ta suy sụp xoay người lại và nhìn thấy vô số ánh mắt thương cảm, đồng tình, hoặc thương hại, hoặc phẫn hận.
Cảnh này khiến ông ta gần như nổ tung, lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm nhận được sự hổ thẹn của mình.
“Ngươi hại ta…”
“Ngươi rắp tâm hại người, ngươi không chấp nhận được thanh danh trong sạch của ta…”
“Giết… ngươi đáng chết!”
Phạm lão tiên sinh điên cuồng rống to, bỗng nhiên ông ta vỗ trán, khí cơ toàn thân bỗng chốc trở nên kỳ dị, trên đầu nổi lên từng đợt kim quang nhè nhẹ, thế nhưng lại hóa thành một cái bóng của chính mình, đó là một người mặc áo bào lam, cầm bút son trong tay, không giận tự uy, hạo nhiên chi khí vờn quanh cơ thể như một vị lão giả nho nhã, lưng đeo vạn tái vận mệnh có viết một vài nguyên tắc đại đạo…
“Nguyên Anh…”
Có người kinh hãi: “Phạm lão tiên sinh lại sắp đạt thành tựu Nguyên Anh?”
Bóng dáng đó là Phạm lão tiên sinh chiếu trên thế gian như muốn để lại cho thế gian một dấu vết.
Mà dấu vết này nếu được tẩm bổ đầy đủ thì ông ta sẽ được phong thần thành thánh, đột phá cảnh giới đại tu Nguyên Anh.
“Lão phu đã canh giữ Thanh Giang mấy chục năm, an cư lạc nghiệp, coi trọng thanh danh, mấy chục năm như một ngày, dưỡng ra được thanh danh như vậy, các ngươi muốn hại ta sao có thể đơn giản như vậy, thu quyền binh của ta, phá hoại bút thần thì đã sao, tô đen thanh danh của ta thì lại như thế nào?”
Thanh âm Phạm lão tiên sinh cuồn cuộn như sấm rền.
“Lão phu… Chỉ cần chém Quỷ Quan, lấp Linh Tỉnh, vẫn là… không phải ai cũng có thể khinh thường!”
Giọng nói cuồn cuộn của ông ta truyền sang Thanh Giang cũng là lúc ông ta lao về phía Tiểu Từ tông chủ.
Lúc này, bóng dáng hư ảo phía sau đang mượn sức mạnh vô hạn từ Thanh Giang, thậm chí là toàn bộ Nguyên Thần quốc, toàn bộ Đại Hạ, một loại sức mạnh mang theo sự phá hủy, bóng dáng đó càng lúc càng lớn, cuốn theo sức mạnh vô tận, càng lúc càng chân thật, lao về phía Tiểu Từ tông chủ.
…
…
“Đó là cái gì?”
Bên trong tiểu lâu, Vũ Thanh Ly nhíu mày hỏi.
“Là danh vọng của ông ta!”
Phương Thốn chậm rãi mở miệng, nói: “Danh vọng của ông ta đã ấp ủ mấy chục năm, không dễ dàng bị đánh tan như vậy được, vẫn còn rất nhiều người tin tưởng vào ông ta, cho nên ông ta lấy pháp môn trong 《 linh kinh 》 , muốn tự mình phong thần, mượn tay chém giết kẻ thù…”
Hạc Chân Chương nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: “Tông chủ có bị…”
Phương Thốn chỉ cười, lắc đầu: “Sẽ không!”
…
…
Lúc này, Tiểu Từ tông chủ đã thoát khỏi vòng vây, nhìn bầu trời đầy kinh sách, nhưng sau nét bút cuối cùng cũng không khơi dậy quá nhiều mà dần tiêu tan trên không trung, trước đó, những Luyện Khí sĩ của thất tộc, quận phủ cùng đám người chưởng lệnh nhiệt liệt quấn lấy hắn, vào lúc Phạm lão tiên sinh bị tước đoạt Ấn Sơn Hà, bọn họ cũng không kìm chế được hoảng sợ, vội vàng tránh thoát, lúc này chỉ còn lại lão tiên sinh trong cơn điên loạn…