Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 517: Như vậy là sai

Chương 517: Như vậy là sai


Tình thế này như từng lớp sóng lớn, có xu hướng dâng lên khiến cho người ta có cảm giác hoang mang sợ hãi…
Ba vị tộc lão thậm chí còn nhìn thấy, phía bên dưới có gã phàm nhân đồ tể phía sau cửa hàng thịt đang khua dao hướng về phía luyện khí sĩ thất tộc…


“Thế này là điên hết rồi sao?”
Ba vị cảnh giới cao nhất của Kim Đan tự cho rằng đã nhìn thấu hoàn toàn ba vị lão tộc lúc này cũng đã ngây người.
Mà những luyện khí sĩ của thất tộc kia lúc này càng giống đã bị dọa sợ hơn. Vốn dĩ họ bị vây muốn thoát thân rút ra khỏi trận chiến, đang mất đi lòng chiến đấu thì đột nhiên lại đối mặt với đám người đáng sợ mà điên cuồng thế này. Họ đã nhất thời quên mất phải chống cự lại, hoặc căn bản không biết nên chống cự lại thế nào. Trong mắt họ đều là vẻ phẫn nộ, thậm chí không biết nên nhận bên nào là địch nhân…
Trước đây họ vào thành Thanh Giang đã có ý nghĩ rằng, muốn khuấy động nơi đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện giờ, họ chỉ có một loại cảm giác bị choáng ngợp!


“Lại thành ra thế này…”
Cũng có vài người quan sát tình thế này trong thành Thanh Giang điên cuồng.
Ông chủ Tần một thân hắc bào nhìn thanh kiếm mình nhặt về bên người, bất lực cười cười rồi ném sang một bên.
Còn nữ tử hoàng bào ngồi ở hoa viên thì mặt biến sắc, có chút cổ quái, không biết là giận hay cười mà lẩm bẩm tự nói: “Ta đã đợi một lúc rồi lại thêm một lúc, chỉ muốn đợi lúc nào thích hợp thì ra tay giúp ngươi, nhưng không ngờ… lại không có cơ hội ra tay?”


“Người của thành này điên rồi, tình thế cũng đã định!”
Trong tiểu lâu nhỏ, Phương Thốn khẽ thở dài, muốn tìm người nói chuyện lại phát hiện đám người Hạc Chân Chương, Mạnh Tri Tuyết đều đã ra ngoài. Không tìm được người nào nghe mình nói, chỉ đành theo đó nhìn tiểu hồ ly đang nhìn mình với đôi mắt đầy sùng bái. Hắn sờ đầu nàng ta, lộ ra vẻ dạy dỗ trẻ nhỏ, nói: “Ngươi nghĩ xem ngươi có hiểu vì sao lại xuất hiện cục diện như thế này không?”
Tiểu hồ ly gật đầu thật mạnh nói: “Không hiểu!”
“Thật là con hồ ly ngốc!”
Phương Thốn cười nói: “Bởi vì bây giờ mọi người đều rất sợ hãi. Khi mọi người cảm thấy sợ hãi thì nhất định phải làm một số chuyện, nhưng sẽ không phân biệt đúng sai. Chỉ có làm vậy mới có thể khiến bản thân không rơi vào trạng thái sợ hãi. Thế nên khi người ta thấy tất cả mọi người đều đang đánh thất tộc, mắng thất tộc thì cũng sẽ học theo, vì vậy kiểu sức mạnh có thể nhấn chìm mọi thứ này sẽ xuất hiện!”
Tiểu hồ ly nghe tới mức đôi tai run lên, còn đôi mắt thì mờ mịt.
Phương Thốn lại cười, hỏi: “Vậy ngươi có biết vì sao bây giờ loại sợ hãi này mới xuất hiện không?”
Tiểu hồ ly có chút thiếu tự tin: “Ờm!”
“Bởi vì lục tông!”
Phương Thốn tận tình giải thích: “Người uy tín nhất, khiến bách tính tin phục nhất Thanh Giang là Phạm lão tiên sinh, nhưng vừa rồi uy tín của ông ta đã bị hủy rồi. Cho nên người uy tín cao nhất, gia thế mạnh nhất thật ra là lục tông. Thái độ lúc này của lục tông là một khâu quan trọng có thể quyết định thái độ của cả Thanh Giang đối với thất tộc. Chỉ cần họ ra tay, vậy cả cục diện này sẽ trở thành như vậy…”
Tiểu hồ ly xoắn góc áo, hiển nhiên có chút hồi hộp.
Phương Thốn cười rồi lại hỏi: “Vậy ngươi có biết vì sao lục tông đó lại ra tay vào lúc này không?”
Tiểu hồ ly đã sắp khóc đến nơi.
Phương Thốn sờ đầu tiểu hồ ly nói: “Sau khi đánh bại thất tộc, người chiếm được lợi ích lớn nhất chính là tông môn, có điều, ban đầu ngũ tông vẫn không muốn ra tay. Đối với họ mà nói, như vậy vừa không cần dùng chiến đội, lại có thể chiếm được đủ lợi ích, đó mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng họ cũng hiểu, nếu thất tộc trở về thì Thanh Giang sẽ ở trong tình thế trở thành kẻ địch, tới lúc đó họ vẫn có thể sẽ cần phải bắt buộc đưa ra lựa chọn…”
“Chọn bên Thủ Sơn Tông thì sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng một trận sống chết với thất tộc. Còn nếu chọn thất tộc thì họ cũng chỉ có thể vét được chút lợi ích nhỏ nhoi. Cho tới khi thế cục ổn định, sau cùng sẽ vẫn quay về cục diện khó xử bị thất tộc áp bức…”
“Cho nên, cách thích hợp có một không hai chính là một hơi giải quyết thất tộc!”
“Trước khi bọn họ kịp phản ứng thì tấn công triệt để khiến thất tộc tan rã. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
“…”
“…”
Tiểu hồ ly ngơ ngác nhìn Phương Thốn, không dám nói mình không hiểu.
“Phương nhị công tử quả thực cũng coi như hiểu…”
Bên cửa đột nhiên vang lên một giọng nói, Phương Thốn và tiểu hồ ly cùng quay đầu nhìn là Lục Tiêu.
Vị Thần Mục công tử này sắc mặt trắng bệch, dường như có chút kinh hồn bạt vía, đôi mắt giống như không có tiêu điểm, cố hết sức nhìn Phương Thốn nói: “Ngũ tông vào trận thì đến cả trong ba vị trưởng lão Cửu Tiên Tông cũng có hai vị tán thành ra tay với thất tộc vào lúc này. Dưới kiểu tình huống này, e rằng thất tộc xong thật rồi. Một vòng rồi lại một vòng, vậy mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn kết quả đáng sợ xuất hiện…”
Phương Thốn nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Thất tộc quả thực tiêu rồi, không ai có thể cứu, vậy ngươi tới đây muốn nói gì?”
“Ta muốn khiêu chiến ngươi!”
Cổ họng Thần Mục công tử Lục Tiêu khô khốc nuốt xuống, có chút khó khăn nói: “Vốn dĩ ta không muốn đấu với ngươi…”
“Khiêu chiến?”
Phương Thốn hơi giật mình, vẻ mặt nở nụ cười như thể không sợ chút nào, chỉ có chút hiếu kỳ nói: “Ngươi là đại tu Kim Đan, ta mới chỉ Ngưng Quang Cảnh, ta và ngươi đấu nhau quả thực không công bằng. Ngươi thua, thanh danh của ngươi mất hết. Thắng, trong lòng cũng sẽ không thoải mái, vì vậy…”
“Vậy tại sao ngươi lại muốn tới chứ?”
“…”
“Bởi vì ngươi sai!”
Lục Tiêu đột nhiên nhìn chằm chằm Phương Thốn. Trong con ngươi lãnh đạm như ngọc lại là một ngọn lửa giận lần đầu tiên xuất hiện, hắn ta lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi đổi trắng thay đen, thấy ngươi vu khống nịnh hót kiếm chuyện, thấy ngươi mê hoặc lòng người. Ta luôn theo dõi nơi đó thì lại phát hiện ta căn bản không hiểu sự tình sao lại biến thành như vậy, ta chỉ biết, thủ đoạn của ngươi… quá bỉ ổi!”
“Ta không biết ngươi vì cái gì mà cứ nhất định phải diệt sạch thất tộc…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất