Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 518: Tiểu lâu truyền đạo.

Chương 518: Tiểu lâu truyền đạo.


“Ta không biết ngươi làm thế nào lại có thể khiến cả người như Mạnh sư muội cũng đồng ý ra tay giúp ngươi…”
“Nhưng ta có thể chắc chắn, thủ đoạn của ngươi không hề vẻ vang chút nào…”
“…”
Lục Tiêu vừa nói vừa nghiến răng: “Lần này ta tới khiêu chiến ngươi không phải vì thất tộc!”
“Mà là vì hành sự không thể không có nguyên tắc nào như ngươi, ngươi… hiểu không?”
Phương Thốn lẳng lặng nhìn. Lúc này chưa tới một canh giờ mà tinh thần và thể xác đều không còn. Hoàn toàn không còn dáng vẻ của đại đệ tử chân truyền hào hoa phú quý ung dung mà Cửu Tiên Tông đã dành tâm huyết bồi dưỡng ra. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi gật đầu: “Ta hiểu ngươi!”
Trên mặt Lục Tiêu lộ ra vẻ thống khổ thâm trầm, rất lâu sau mới hắn ta mới ngẩng đầu nhìn: “Ra tay đi!”
Tiểu hồ ly đang ở cạnh bên lông dựng đứng lên, nàng ta nhe nanh với vẻ dữ tợn.
Đi theo Lục Tiêu là một con sói lớn lông đỏ, trong lúc nhất thời cũng nhe nanh hung hăng nhìn tiểu hồ ly, lộ ra vẻ hung ác.
Còn Phương Thốn một bộ bạch bào, tiêu sái xuất trần, nhìn xung quanh.
Vài vị đồng môn đều đã ra ngoài làm đại sự, những thuộc hạ có thể dùng của mình cũng đã phái hết ra ngoài đảo loạn đại cục vào lúc này, Tiểu Từ tông chủ đã chạy thẳng tới chỗ mấy vị lão tộc kia của thất tộc và vẫn đang mài kiếm trong không trung. Ngay cả đến hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông cũng đang tiếp tục giả dạng nhân vật lão thần tiên của mình, cả Tiểu Thanh Liễu cũng đã phái ra ngoài…


Trong một vùng náo nhiệt thành Thanh Giang, ông chủ Tần cũng đã vứt kiếm đi.
“Điện hạ, người con trai của Lục gia của Cửu Tiên Tông dường như đã đi tới chỗ Phương nhị công tử…”
Trong vườn, nghe xong lời của nữ quan, Thần Vương tuyệt không quan tâm: “Khi làm xong đại sự thì đứa bé có là gì?”


Phương Thốn thất hồn lạc phách khi nhìn phía trước, nhưng rõ ràng dũng khí đã nổi lên, sẵn sàng dốc hết sức mình chiến đấu với Thần Mục công tử với cảm giác có chút khó xử…
Thật ra nghiêm túc mà nói, hiện tại mình là người bị thương nặng, vừa bị thích khách của Thiên Hành Đạo chém một kiếm…
Coi như không phải là người bị thương nặng, Kim Đan đến “khiêu chiến” Ngưng Quang, cũng là điều rất quá đáng đúng chứ?
Mà như bây giờ đại thế đã thành, tự mình hô một tiếng, ngươi cũng không có khả năng khiêu chiến ta đâu nhỉ?


Nhìn qua đôi mắt đang vằn lên tia máu kia, lại nhìn cả người Lục Tiêu suy sụp tinh thần. Phương Thốn chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Muốn giả vờ như là người bị thích khách của Thiên Hành Đạo đâm bị thương nặng hả, muộn rồi. Nhìn dáng vẻ sức lực dồi dào, tinh thần rạng rỡ của chính mình, thật sự không nói nên lời rằng mình bây giờ thật ra là đang bị thương nặng. Huống hồ trong lòng hắn cũng hiểu rõ, việc bản thân bị thích khách của Thiên Hành Đạo ám sát, cuối cùng lại kiên cường sống tiếp được. Việc này có thể lừa được rất nhiều người, nhưng cũng có rất nhiều người hiểu rõ trong lòng…
Vị Thần Mục công tử trước mắt này, chắc hẳn là kiểu có thể thấy rõ. Nhưng lại vờ như bị thương, thì lại cũng khó nói ra…
Còn Kim Đan và Ngưng Quang…
Phương Thốn lại tin rằng, thật ra Lục Tiêu này thực sự định đến “khiêu chiến” với mình.
Kim Đan này giống như coi Ngưng Quang trở thành một kẻ thù lớn.
Hơn nữa còn là kiểu không thể thắng nổi!
Rõ ràng cao hơn mình một cảnh giới, hắn còn bị dạy dỗ cho khá thảm hại…
Về phần hô lên mấy tiếng để người khác đến hỗ trợ, thật sự mất mặt. Không phù hợp với thân phận của mình chút nào!


Lúc nghĩ như thế ở trong lòng, trên mặt Phương Thốn dần hiện lên ý cười.
Ánh mắt của hắn trở nên thong thả và hài lòng, từ từ quét qua con sói lớn lông đỏ ở cạnh người Lục Tiêu, nhìn nó bằng ánh mắt căm thù. Con ngươi của tiểu hồ ly cũng đã co lại thẳng tắp, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào qua phía đối phương, giết con sói lớn lông đỏ đó. Phương Thốn đưa tay vuốt nhẹ đầu nhỏ của nàng, vỗ về một chút, sau đó ánh mắt nhìn lên mặt Lục Tiêu, nói khẽ: “Trước đó ngươi từng hỏi ta một vấn đề!”
Lục Tiêu nhắm mắt lại, thật lâu sau mới gật đầu.
Trước đây, điều Phương Thốn từng hỏi hắn có liên quan đến mười hai mạch tu hành. Hắn hết sức chăm chú, dùng thời gian trong một đêm để trả lời, thậm chí còn đi hỏi ba vị đại trưởng lão của Cửu Tiên Tông. Nhưng ở quyển trục cuối cùng, cũng gợi lên vấn đề của chính bản thân. Đây vốn là việc chỉ dạy cho nhau những thắc mắc liên quan đến luyện khí sĩ, chính là một việc tao nhã. Đương nhiên đến một mức độ nào đó, chuyện này thật ra cũng là một kiểu đọ sức không gây sứt mẻ tình cảm.
Mà vấn đề hắn hỏi lúc đó, vốn là chuyện hắn quan tâm nhất. Thế nhưng bây giờ, tận mắt hắn thấy lâu đài của Thất Tộc sắp sụp đổ, thấy được đủ các loại thủ đoạn thấp hèn xảo trá, tráo trở của Phương Thốn, trong lòng ngập tràn nỗi bi phẫn. Còn tâm trạng nào mà nhớ được chuyện tu hành?
Cho nên, mặc dù hắn gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phương Thốn vẫn thoáng mang vẻ nghi hoặc.
“Trước đó ngươi hỏi ta, trước đây đột phá Ngưng Quang, Trúc Cơ, đạo tâm thuần khiết, tu vi tăng lên. Nhưng đến khi tiến vào cảnh giới Kim Đan, khí vốn có lại tạm ngừng, bình cảnh bỗng xuất hiện. Cũng không biết đột phá bằng cách nào, tu vi khó tăng lên. Thậm chí có khả năng bị thụt lùi…”
Phương Thốn nói, bỗng nhiên đứng dậy.
Bầu không khí trong tòa nhà lập tức trở nên căng thẳng sau động tác đó. Con sói lớn lông đỏ kia càng hạ thấp thân mình, cả mặt tràn đầy địch ý.
Nhưng Phương Thốn lại khẽ nâng tay áo lên, vỗ nhẹ vào bả vai của Lục Tiêu nói: “Bây giờ, ta sẽ trả lời cho ngươi!”
Khuôn mặt vốn mang vẻ suy sụp tinh thần của Lục Tiêu lập tức hiện lên vẻ mờ mịt hơn, giống như có điều không hiểu.
Không hiểu nổi, không phải vấn đề mà Phương Thốn nói đến, mà là Phương Thốn thật sự muốn trả lời vấn đề của mình ngay vào lúc này.
“Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, thậm chí việc này không phải là vấn đề tu vi, mà là vấn đề đạo tâm.”
Mà Phương Thốn, lại có vẻ rất tự nhiên. Chắp hai tay sau lưng, dạo bước ở trong tòa tiểu lâu, chậm rãi nói:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất