Chương 531: Ta là đang tác thành cho ông (2)
Mãi về sau, “Quỷ Quan” làm điều xấu càng ngày càng nhiều, và nó dần dần trở thành một thuật ngữ chỉ kẻ vô cùng độc ác, luôn làm điều xấu xa.
Ông ta biết rõ những thay đổi bên trong, bởi vì vốn dĩ bên trong đó có ý chí của ông ta.
Như thể nhìn thấy những thay đổi bên trong của lão tiên sinh, Phương Thốn cười nói: “Việc lão tiên sinh là Quỷ Quan đã là việc không thể chối cãi, nhưng lão tiên sinh là muốn được xem như là kẻ đáng ghét đó, không quen với sự thù hận thế gian, vì vậy mà Quỷ Quan rút đao giết yêu quái đã qua đời?”
“Hay là muốn được xem như là một tai họa, là Quỷ Quan giết người vô tội mà qua đời?”
“…”
Phạm Lão tiên sinh đột nhiên sững sờ, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thốn.
Mà vẻ mặt của Phương Thốn lúc này cũng vô cùng nghiêm túc, hắn thì thầm: “Nếu như lão tiên sinh sẵn sàng chấp nhận mọi tội lỗi với tư cách là Quỷ Quan rồi tự sát tạ tội thì vãn bối hứa sẽ giúp ông thanh minh sau khi ông chết, giải thích cho người trên thế gian rõ ràng có bao nhiêu Quỷ Quan đã từng giả mạo vì cái ác, còn đặt cho Quỷ Quan này một thanh danh sạch sẽ… lão tiên sinh nên biết bá tánh sẽ làm thế nào truyền đi danh tiếng như vậy…”
“Ngươi…”
Đồng tử của Phạm Lão tiên sinh co chặt lại.
Trước những lời nói này, ông ta còn cho rằng Phương Thốn đang nói lời hoang tưởng kỳ quặc, cũng chưa từng nghĩ tới lúc này trong lòng ông ta hơi động tâm rồi.
Thấy được một chút lung lay trong lòng ông ta, Phương Thốn lại dửng dưng nói: “Hơn nữa, ta cũng sẽ không truy cứu về việc ông lấy cắp tác phẩm của huynh trưởng ta nữa!”
Nét mặt của Phạm Lão tiên sinh đột nhiên tràn đầy dữ tợn, nghiêm túc nói: “Quyển “Luận Quốc” đó vốn dĩ là của ta….”
Phương Thốn khẽ cười: “Quả thực lão tiên sinh là người viết tác phẩm đó trước, nổi danh khắp thế gian, hơn nữa huynh trưởng của ta sống ngần ấy năm, trước giờ cũng chưa từng đề cập đến việc này, muốn phản cung rất khó, nhưng lão tiên sinh nghĩ thử xem, đến lúc đó, ông đã là một Quỷ Quan chuyên gây việc ác, còn có ai sẽ tin tưởng người như ông có thể viết một tác phẩm mang tính đạo đức cao như “Luận Quốc” hay không?”
“Đến lúc đó, cũng không phải tôi muốn nói gì là nói nấy sao, dù gì thì lão tiên sinh cũng đã chết rồi…”
Hắn mỉm cười nhìn về phía Phạm Lão tiên sinh nói: “Người chết rồi sẽ không mở miệng được, ông nói xem có phải là đạo lý này không?”
Đồng tử của Phạm lão tiên sinh co chặt lại.
Lúc này ông ta chỉ muốn bóp chết Phương Thốn, từng lời mà Phương Thốn nói ông ta đều không muốn nghe, lại càng không muốn tin.
Nhưng ông ta lại không thể không thừa nhận những lời Phương Thốn nói đều là thật.
…
…
“Nếu như lão tiên sinh đồng ý, ta còn có một món quà lớn muốn tặng cho lão tiên sinh!”
Mà Phương Thốn thì lặng lẽ đợi một lúc, khiến cho trong lòng Phạm lão tiên sinh tranh đấu, sau đó mới mở miệng nói.
Phạm lão tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, rõ ràng có chút ý hỏi dò.
Phương Thốn không trực tiếp nói ra, chỉ hỏi: “Chuyện Thất tộc cấu kết với Yêu Tôn, lão tiên sinh định xử lý như thế nào?”
“Xử lý như thế nào?”
Phạm Lão tiên sinh nghe thấy hắn vậy mà lại hỏi vấn đề này, ánh mắt ông ta bỗng trở nên điên cuồng: “Lần này là do ngươi đâm chọt khiêu khích, đảo ngược trắng đen, vu oan giá họa cho lão phu, phá vỡ nền móng của Thất tộc, thế nhưng ngươi còn cho rằng bản thân đang làm việc tốt ư? Ha ha, lão phu có thể nói cho ngươi biết, nếu ngươi tiêu diệt Thất tộc thì sẽ có Thất tộc mới xuất hiện, ngươi hủy đi đường kinh doanh của Thất tộc thì cũng sẽ còn vô số đường kinh doanh khác, cho dù ngươi có ngày ngày nhìn chằm chằm quận Thanh Giang thì vẫn sẽ có đường kinh doanh của Ô Hà, Bạch Sơn, ngươi vốn dĩ không thể khống chế được những chuyện này…”
“Lần này Thanh Giang kéo dài được hai năm, hai năm sau, ngươi sẽ thấy cục diện càng thảm hại hơn, trừ phi có người học theo quận thủ trước đây, lại lần nữa trộm sinh cơ bách tính để kéo dài cho Linh Tỉnh, thế nhưng là... Ha ha, nếu như ngươi cho phép làm như vậy, vậy huynh trưởng ngươi sẽ nhìn ngươi như thế nào?”
Thậm chí ông ta còn cười thành tiếng khi nói những lời này.
Dường như ông ta đã thấy được dáng vẻ Phương Thốn tuyệt vọng và bất lực trước mớ hỗn độn này.
Còn Phương Thốn thì chỉ yên lặng lắng nghe, để cho lão tiên sinh trút hết những oán hận và bất mãn, đến khi lão tiên sinh đã trút giận xong hắn mới nhìn về phía lão tiên sinh nhẹ giọng nói: “Thanh Giang sẽ không quay lại dáng vẻ ban đầu, ta đã nghĩ được đối sách!”
Phạm lão tiên sinh giật mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Phương Thốn, vẻ mặt không hề tin.
“Thực ra cũng rất đơn giản!”
Phương Thốn nhìn Phạm lão tiên sinh và nói một cách nghiêm túc: “Nếu lão tiên sinh đã có thể nhìn thấy vấn đề bên trong, vậy sao từ trước đến giờ lại không nghĩ qua, lấp kín không bằng khai thông, nếu đã biết rõ đường kinh doanh này liên tục bị chèn ép, vậy tại sao không trực tiếp buông ra, cho phép người đi mua bán trao đổi với yêu tôn ở phía Nam?”
Phạm Lão tiên sinh bỗng mở to mắt.
Ông ta không thể ngờ được Phương Thốn sẽ nói ra những lời này.
Thất tộc ngầm giao dịch với yêu tôn, buôn bán đồ cấm, thu mua yêu đan đã là đại nghịch bất đạo, hắn lại muốn công khai ư?
Tuyên bố này không khác gì một chuyện cười lớn.
Lúc này Phương Thốn trông rất nghiêm túc nói: “Ta biết hiện giờ lão tiên sinh đang nghĩ gì, Thất tộc giao dịch với yêu tôn, buôn bán đồ cấm, thu mua yêu đan, đó là việc mà cả thiên hạ đều căm ghét, nhưng nếu như có thể buông lỏng nhân khẩu, cho phép họ giao dịch, ngược lại có thể nắm giữ các hành động giao dịch của họ trong tay, đến lúc đó đả kích giao dịch yêu đan, phàm nhân… lại khuyến khích lương thực, đồ chơi quý giá, rượu ngon, bộ trà, dùng chúng đổi lấy quặng thánh, kho báu của Nam Cương, như vậy không phải tốt hơn nhiều so với bây giờ sao?”
Vốn là ban đầu vẻ mặt của Phạm lão tiên sinh tràn đầy vẻ chế giễu, giờ lại không biết nên bày ra biểu tình gì.
Ông ta không thể không suy nghĩ về những lời Phương Thốn vừa nói, nhưng càng nghĩ thì ông ta càng cảm thấy hãi hùng, càng có chút động tâm.