Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 533: Tóc bạc tựa cỏ (2)

Chương 533: Tóc bạc tựa cỏ (2)


Ai cũng không ngờ được tại vân thượng lúc này còn có ai, chính là Phạm lão tiên sinh…
Hơn nữa chúng tu đều hiểu rõ, Phạm lão tiên sinh nhất định phải chết, ông ta không chết thì tất cả những gì Thủ Sơn Tông đã làm đều chỉ là trò cười, nhưng vị lão tiên sinh này đã là thân mang trọng thương, muốn giết ông ta là chuyện rất đơn giản, Phương nhị công tử còn nói gì với ông ta nữa?
Chắc không thể là tra tấn Phạm lão tiên sinh để tra hỏi bí mật gì chứ?


Trong một trăm người giờ đây cũng nổi lên một trăm suy đoán, đều là vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng lại không thể đi làm phiền.
Duy chỉ có trong tông môn lần lượt trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều có kế hoạch: chuyện lần này đã để mọi người đều hài lòng, bước tiếp theo bọn họ muốn làm chính là lúc thu dọn tàn cuộc làm sao để lấy được lợi ích thuộc về mình, dù sao thì trước đây cứ mỗi ba năm ngũ tông đều sẽ ban xuống một đợt long thạch, mà Thanh Giang lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đợt long thạch lần này đã rất rủi ro rồi…
Chuyện khác chính là làm thế nào để hạn chế Thủ Sơn Tông.
Ban đầu Phương nhị công tử đến ngũ tông nhận được thanh danh làm bọn họ mơ hồ động tâm, mượn ý tưởng đánh lôi đài của Phương nhị công tử và Thần Mục công tử của Cửu Tiên Tông, bây giờ chuyện này đã vượt mục tiêu rồi, chuyện còn lại chính là nhìn xem đối với đàn áp của Thủ Sơn Tông thì bên trên sẽ làm thế nào để xác định mức độ quan trọng, làm sao để lưu cho Thủ Sơn Tông một vị trí thích hợp ở Thanh Giang!
Đương nhiên, chuyện Thủ Sơn Tông trở về lục tông đã là thế cục định sẵn.
Nhưng cũng không thể thật sự để bọn họ nhảy lên đầu ngũ tông được.


“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh…”
Ngoài thành, con vẹt kia bất mãn đánh thức quận thủ trẻ tuổi đang ngủ mê man dậy, thao thao bất tuyệt nói: “Gia là sủng vật, không phải cho chó canh cửa giùm ngươi… Ta nói bên trong đã yên tĩnh cả nửa ngày rồi, chúng ta chừng nào mới đi vào đòi hối lộ vậy?”
“Gấp cái gì…”
Quận thủ trẻ tuổi kia lười biếng vươn vai, nói: “Để bọn chúng tự mình làm trước, dù sao bây giờ Thanh Giang loạn thành một đoàn rồi, chờ tới khi bọn chúng tự mình giằng co, tranh đến sứt đầu mẻ trán, không thu thập nổi nữa, chúng ta lại đánh rùa già… Không, mượn cờ hiệu của Thần Vương làm cáo mượn oai hùm mà tiến vào phân chia lợi ích, ha ha, đến lúc đó rồi, ngươi nói xem bọn chúng có cướp chỗ tốt cho chúng ta hay không?”
Con vẹt bất mãn nói: “Vậy ngươi canh đi, ta ngủ một lát!”
Quận thủ trẻ tuổi cười nói: “Cùng ngủ thôi, tới bây giờ rồi, đã không còn có cái gì mới xảy ra nữa…”


Cuối hẻm, ông chủ mặc hắc y đang nghiêm túc mài móng cho mèo.
Trong vườn, Nữ Thần Vương mặc hoàng bào dùng sức vỗ thạch án, bất mãn nói: “Một kiếm giết chết là được rồi, lằng nhằng cái gì nữa?”


Trên đám mây cách xa Thanh Giang Thành, Thần Mục công tử Lục Tiêu đang đạp mây đuổi đến Lục gia, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.


“Rầm rầm…”
Trong một mảnh tĩnh mịch khiến cho lòng người khó yên, bỗng nhiên vân khí tụ trên trời bị người tản ra, cuồng phong kinh người nổi lên, thoáng cái đã hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, vội vã nhìn lên bầu trời đã yên ắng hồi lâu.
Sau đó thì bọn họ nhìn thấy một bóng người mặc áo bào rộng từ từ hiện rõ ra.
“Phạm lão tiên sinh?”
Nhìn thấy người kia, tất cả mọi người đều kinh hoảng.
Bọn họ vốn tưởng rằng Phạm lão tiên sinh kia đã bị chém chết, ai ngờ vậy mà đến giờ vẫn chưa chết?
Ngay sau đó chính là nghi ngờ vô hạn dâng lên trong lòng bọn họ, Phạm lão tiên sinh vẫn còn sống, đây lại là chuyện gì, lẽ nào Phương nhị công tử kia không muốn hạ sát thủ? Chuyện này phiền phức rồi, Phạm lão tiên sinh này dù sao cũng là quận thủ một phương, chẳng sợ chúng tu đã định danh xấu cho ông ta, nhưng lại chẳng có ai dám trực tiếp hạ sát thủ với ông ta trước đám người để tránh rước lấy phiền phức lớn…
Thủ Sơn Tông không giết ông ta, vậy ai có thể giết ông ta?
“Bỏ đi, bỏ đi…”
Trong một mảnh kinh hoàng bất an, chỉ thấy Phạm lão tiên sinh vung nhẹ tay áo, thấp giọng than tiếc, nhưng tiếng nói lại đủ để mọi người nghe thấy rõ ràng: “Lão phu cả một đời vì bách tính, cả một đời vì Đại Hạ, soạn sách giải kinh, là thế, ra làm quan là thế, cứu trị Linh Tỉnh là thế, dù có… dù có hoá thân Quỷ Quan, chém giết yêu tà, cũng là vì thế…”
“Rầm rầm…”
Thừa… Thừa nhận rồi?
Vậy mà ông ta lại thừa nhận mình là Quỷ Quan trước mặt mọi người.
Không có cách nào có thể hình dung được ánh mắt của toàn bộ đám người trên dưới Thanh Giang Thành lúc này phấn khích đến mức nào…
“Mà giờ xảy ra chuyện này, lão phu đã không còn mặt mũi nào ở lại trên đời nữa, đã đến lúc ra đi rồi…”
Mà Phạm lão tiên sinh cảm thụ được những ánh mắt kia, trong lòng vô cùng khinh miệt, nhưng lại không nhắc đến, giọng nói của ông ta vẫn vững vàng: “Nhưng lão phu dùng tư hình chém giết yêu tà, phạm phải luật của Đại Hạ, nhưng lại tự nghĩ, trước giờ chưa từng có lỗi với tấm lòng son chân thành này, hôm nay lão phu tự đi, không phải vì sợ tội mà chết, chỉ nguyện một mạng này của lão phu có thể đổi lấy thiên nhãn nhìn thế gian, đổi lấy một sinh cơ cho Đại Hạ ta, cho thiên hạ bách tính…”
“Tại đây có một bức di thư, mong chư vị đồng đạo hiểu rõ…”
Phương Thốn không đi xem những luyện khí sĩ cùng bách tính Thanh Giang nghe thấy những lời này của Phạm lão tiên sinh sẽ có biểu cảm gì.
Hắn đã mượn vân khí tán loạn từng bước chậm rãi đi đến ngoài thành, tiến vào trong pháp chu đã neo ở đó từ sớm.
Hắn nghe Phạm lão tiên sinh dõng dạc nói những lời hiên ngang lẫm liệt giống như đã nói vô số lần trong đời, sau đó nghe thấy vị lão tiên sinh đó hô lớn ba tiếng “Ta cũng đi”, theo sát sau đó là tiếng kinh hô cùng hét lớn của mọi người trong thành…
“Đi thôi!”
Hắn trầm thấp thở dài, nói với Tiểu Thanh Liễu trước mặt.
Pháp chu bắt đầu ầm ầm lơ lửng trên không, chầm chậm tiến về phía trước.
“Khuyển Ma, Quỷ Quan, Linh Tỉnh… Ba chuyện này ta đều làm xong cả rồi!”
Lúc bấy giờ Phương Thốn nghĩ thầm trong lòng, cũng cùng lúc đó, hắn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tiểu hồ ly.
Ngoài thuyền gió mát thổi vào, Phương Thốn ngồi yên bất động, tóc bạc tựa cỏ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất